Đương Tiệp Vân chỉ mới Kim Đan, đột nhiên bị một Hóa Thần tát mạnh một cái, hắn không bị phế đã là Tình Trục Lưu nương tay. 
Cảm giác choáng váng trong chốc lát đã đỡ nhiều, y ngồi dậy từ đống đổ nát, phát hiện chung quanh vắng vẻ không bóng người, Tình Trục Lưu đã đi từ lâu. 
Một đạo âm thanh từ tính dễ nghe truyền đến, chủ nhân không ai khác là y:" Đến sau núi Thiên, ta giúp ngươi đem người về!" 
[ Hệ thống!! Sống trên đời lâu vậy rồi lần đầu tiên ta được truyền âm nha!!] 
Đương Tiệp Vân có chút kích động, một phần xa lạ đối với thế giới này càng tăng thêm. 
[( =_=) ký chủ à...có phải ngươi quên mất Túc Nguyệt Liên rồi không vậy?] 
Hệ thống bất lực nhắc nhở, thúc giục ký chủ nhà mình nhanh nhanh cứu người. 
Nhờ đó mà Đương Tiệp Vân cuối cùng cũng nhớ ra mục đích, nhặt lại áo vội vàng ngự kiếm phi hành. 
Sau núi Thiên quả nhiên có một tòa trúc lâu khá rộng. 
Y vừa đến nơi cũng là lúc đại boss phản diện ra tay, sương mù nhanh chóng nổi lên tứ phía, nuốt trọn tòa trúc lâu, cảnh tượng mang chút vẻ đẹp âm u. 
Tình Trục Lưu đứng dưới mặt đất ngửa đầu mặt lạnh tanh nhìn y, môi mấp máy không biết là muốn nói với đám tiên nhân hay hắn:" Hôm, nay, đừng, hòng, sống, ra, khỏi, đây." 
Đương Tiệp Vân có chút cảm giác lạnh sống lưng, miễn cưỡng cười đáp lại, nhảy xuống khỏi thanh kiếm cách mặt đất nửa thước. 
Dường như sương mù có thể gây ảo giác, hai người thong thả vào thẳng tòa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-muon-thuong-ta/233022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.