Chiếu theo cốt truyện, điểm đến đầu tiên của chúng tôi là chân núi Tịnh Vân. Tính đến nay đã là một tháng hơn tôi xuyên vào thế giới này, nếu bảo tôi nhớ từ đầu đến đuôi hành trình diễn ra trong truyện thì thực là thách đố.
Trí nhớ tôi rất tốt, đáng lí ra cũng phải có chút ấn tượng mới đúng. Nhưng lại không biết vì sao chỉ có thể nhớ đến đoạn phá phong ấn chân núi, thử thách còn lại tôi không có chút kí ức gì. Những gì tôi nhớ sau đó là Tử Huyên biến chất, bất ngờ trở thành phản diện.
Tôi biết, phải có một nút thắt quan trọng tôi đã quên. Đó là gì? Có liên quan đến Tử Huyên không? Linh tính mách bảo cho tôi lần này là một chuyện tôi sẽ bứt rứt cả đời..
Tôi quay lại nhìn cha trước khi đi:
"Thưa cha con đi."
Ông cười ấm áp, vẫy tay với đám chúng tôi:
"Ừ, bảo trọng."
"Này, cô đi đâu vậy?", Tử Huyên lên tiếng hỏi tôi.
Tôi không thèm nhìn mặt hắn, ngoảnh đi đầy chê bai. Lúc này đám chúng tôi đang chia nhau ra xem ai sẽ giúp tôi tới chân núi Tịnh Vân như cách mà nam chính làm lúc trước.
Ở đây ai cũng có thể thoải mái sử dụng thuật dịch chuyển, một chú thuật cấp cao, trừ tôi. Vẫn là một chuyến đèo bồng, nhưng tôi không định dấn vào Khiết Vân nên đã ngoảnh ra bám lấy nam đệ tử kia, tên hắn là Lôi Phong.
Còn Tử Huyên, tốt nhất tôi không dây vào tên củ chuối hắn. Tôi còn chưa tính số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3738793/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.