Độ hào cảm giảm mà vẫn chịu gọi tên tôi là thế nào? Gọi trong miễn cưỡng dù ghét tôi ấy hả? Cái này còn vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi về “ngoài lạnh trong nóng” nữa đó. Nội tâm hắn chắc phải có một nghìn sợi dây đay đan chồng chéo lên nhau.
Hoặc là hệ thống dọa nạt tôi, làm ăn vớ vẩn. Mà tôi nghĩ chắc không phải đâu, tôi cũng có quỵt tiền hệ thống đâu mà dọa tôi thế.
Tôi nghĩ một lúc không ra được chủ đề để nói chuyện tiếp thì mở mồm nói đại một câu đâm đầu xuống lòng đất:
“Tử Huyên, huynh thích một người con gái thế nào?"
Thế là hắn mới ngoảnh ra nhìn tôi với vẻ mặt khó tin như thể hôm nay tôi vớ phải bùa mê thuốc lú gì rồi.
Tôi nhoẻn cười thật tự nhiên để che đi nội tâm đang gào thét của mình.
“Không có", hắn đáp.
“Vậy huynh ghét người thế nào?”
Tôi quyết định phóng lao thì phải theo lao.
“Màu hồng, vô tri, đần, ngốc, ba hoa, cười lắm, bao đồng, chữ xấu”, hắn nói một tràng.
Tôi nhăn mặt khi thấy ý cười bỡn cợt trong đôi mắt Tử Huyên. Gương mặt này cái gì cũng đẹp, cũng hoàn hảo, ngoại trừ cái biểu cảm đa sắc thái bảy cầu vồng khi châm chọc tôi.
“Huynh miêu tả ta à?"
“Chứ cô nghĩ ai ở đây ngoài cô mặc đồ màu hồng?"
Cả Thiên Vân sơn cũng chỉ có mình tôi sở hữu độc quyền đồng phục tông môn khác màu. Mà hồng thì sao? Tôi đây cực kì mê màu hồng luôn nhé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3738667/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.