Khi nghe tôi trần thuật lại toàn bộ sự tình, nguyên do hạnh họe nhau thì Cẩm Hy lẫn Khiết Vân đều phá lên cười.
“Vậy muội thích ăn bánh hạt dẻ?”, Khiết Vân hỏi tôi.
Tôi gật đầu thừa nhận.
Ngày trước, cạnh mái ấm tình thương chỗ tôi có một bác ngoài sáu mươi bán bánh hạt dẻ. Chắc tôi phải gọi bác bằng ông mới đúng. Ông hay chia bánh cho tôi ăn, thi thoảng lại kể mấy chuyện hồi xưa thời kháng chiến và kiến quốc cho đám trẻ con chúng tôi nghe.
Tôi quý ông lắm, cũng quý luôn vị bánh hạt dẻ của ông. Nhớ mùi hạt dẻ thì đó cũng là tôi nhớ nhà.
Khiết Vân quay đi dường như sẽ mua bánh bù cho tôi thì tôi gàn lại:
“Mà ban nãy hai người lúi húi chuyện gì đó?”, tôi xép nép lại gần Cẩm Hy cười hớn hở: “Cho muội hóng hớt với.”
Cẩm Hy chìa cho tôi xem một tờ giấy đỏ hình con thoi, ở giữa ghi chữ “phúc”. Mí mắt tôi giần giật, không phải vì tôi chê chữ xấu đâu, chữ rất đẹp, nhưng tôi chỉ hơi thắc mắc lễ hội nhiều trò thế này, hai phu thê trẻ không đi chơi những trò phù hợp với lứa tuổi mà lại đi viết chữ có phải giống cặp vợ chồng già quá không?
Sắc mặt Tử Huyên khó coi cũng như tôi. Hình như hắn cùng ý kiến với tôi. Như chợt nhớ ra chuyện gì quan trọng, Tử Huyên quay ra hỏi Khiết Vân:
“Phải rồi, yêu khí! Vân, huynh lần theo yêu khí đến đâu rồi?”
Khiết Vân lắc đầu nguầy nguậy:
“Không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735098/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.