- Đúng như cậu Hoắc đã nói, loại thuốc độc này cứ 10 phút sẽ phát tán một lần. Tùy vào mức độ chịu đựng của nạn nhân, thời gian tử vong sẽ được rút ngắn lại. Không biết Vũ thiếu thế nào chứ người cầm cự được lâu nhất mỗ từng thấy chính là 1 tiếng đúng đấy! - Riddle cười nhẹ, thỏa mãn vì sắp đạt được mục đích của bản thân rồi.
Y đảo mắt khắp căn phòng đang lạnh như tờ, sự hận thù thoáng chốc vùn vụt lên nơi đáy mắt sắc bén. Cha, con trai nhất định sẽ phục thù cho cha! - Vậy nên nếu muốn Vũ thiếu sống lâu hơn một chút, e rằng chỉ có cách đưa ngài ấy đi theo Đông mỗ về lại trụ sở chính thôi! -
Gương mặt tất cả mọi người bắt đầu xám như tro, đặc biệt là Vũ Phẩm. Không ai lên tiếng. Bầu không khí lại trở nên cô quạnh. - Tại sao mày lại phải làm vậy? Mày có lương tâm không thằng chó kia? - Dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, Vũ Phẩm mím môi mím lợi gằn lên, giọng nói ấm áp bỗng biếm thành thứ thanh âm lạnh lẽo tột độ.
- Ha, tại sao tao lại làm vậy á? Thế lúc mày giết cha tao mày có nghĩ đến lương tâm không? - Thôi không còn bộ dạng cợt nhả ngứa mắt đó nữa, Mặc Uyển cảm giác như khi nhắc đến chữ cha, sát khí trong mắt gã Riddle đã bùng lên như lửa cháy.
Hóa ra y trả thù cho cha mình! Cô nhớ lần trước Tề Môn Sanh đã kể rằng chính tay Vũ Phẩm đã tiễn Luciuos về trời. Điều đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-cung-co-quyen-yeu/1706511/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.