Nhất Môn tối đèn. Lão nhân gia theo thói quen đã đi ngủ từ sớm. Tiếng dọn dẹp lách cách dưới nhà bếp cộng với thanh âm rè rè của máy hút bụi báo cho Tề Như Hoa biết gia nhân trong nhà vẫn còn đang làm việc.
Bầu trời trong suốt dưới ánh trăng sáng rực như thể một lớp gương mơ hồ. Tựa như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tỉ mỉ, Như Hoa ngẩn người, dựa lưng vào thanh chắn cửa sổ lạnh lẽo. Bên ngoài gió lạnh ùa vào từng cơn, thổi tung mái tóc rối lòa xòa nơi xương đòn gợi cảm. Những vết tàn nhang nhỏ xíu duyên dáng nổi lên trên làn da trắng nhợt. Vẻ uể oải hiện rõ lên nơi quầng thâm trũng sâu.
Cô vừa trở về từ chuyến thăm dò ở Lý Quảng, đồng phục quân đội trên người còn chưa kịp thay ra. Có lẽ vì tâm trí của cô không hề đặt vào sự mệt mỏi hiện nơi đáy mắt. Một chuyến du tuần kéo dài cả ngày cũng không thể ngăn nổi những ngổn ngang trong lòng Như Hoa.
Ban nãy khi đi ngang qua căn phòng cũ mà Thanh Liễu từng ở, cô đã nhìn thấy bóng lưng nam nhân ấy vùi đầu trong chiếc áo sơ mi cũ của chị cô, tiếng khóc nấc bị nén lại nơi cuốn họng, tạo ra những thanh âm nghèn nghẹn khó nhận ra.
Tưởng chừng như Tề Như Hoa cô đã đứng ở đó rất lâu, gần như là cả một đêm dài chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc. Cho tới khi Thiên Sách bước ra, trong tay là một chiếc khăn thêu tulip vàng mà Như Hoa từng nhìn thấy Thanh Liễu tỉ mẩn chăm chút từng đường khâu mũi chỉ.
Y thờ người ra một lúc, liền nhanh chóng định thần lại, không nói không rằng đặt chiếc khăn vào tay Như Hoa, cúi đầu đi về phòng. Cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng vững chãi ấy, mùi gỗ nhàn nhạt trên người y tựa hồ vẫn còn thoang thoảng ở đâu đấy.
Giọt nước mắt ấy, hẵng còn ươn ướt nơi khóe mắt buồn. Trong đầu Như Hoa chợt vang lên một câu nói của Mặc Uyển mà cô đã từng nghe rất lâu trước đây.
" - ...Thiên Sách cậu ấy là trưởng tôn của Tề lão gia, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Nhất Môn, sau đó mới là nam nhân của Thanh Liễu chị cô! Đàn ông bọn họ không đơn giản như chúng ta, họ không chỉ phải gánh vác trọng trách của gia đình, mà còn phải gồng mình để chịu sức nặng của trách nhiệm và sự nghiệp, vì vậy hãy thông cảm cho những sai lầm của họ....-
- Như Hoa, ai cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, đừng áp đặt suy nghĩ cá nhân lên người khác! Cái tình cảm và sự công bằng mà cô nói, thật ra chỉ là những suy tính ích kỷ của hai chị em cô mà thôi! Hãy đặt đại cục lên đầu và bỏ qua những thù oán nhỏ nhen của bản thân đi!!!! - "
Khi nghe những câu chữ đó, Tề Như Hoa đã thật sự rất tức giận! Một nữ tử không hiểu gì bây giờ lại cả gan xúc phạm chị cô, xúc phạm một người cô từng tôn sùng như thần tượng. Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra cô ấy nói không sai....
Vò nát chiếc khăn lụa mịn màng trong tay, Tề Như Hoa chớp mắt, sống mũi chợt cay. Bấy lâu, y đã gắng chịu sự căm ghét của cô, không một lời phản kháng hay chống đối. Cho dù Như Hoa có cố gắng đẩy Thiên Sách ngã mấy lần, y vẫn sẽ nhàn nhạt đứng dậy, môi bạc vẫn sẽ nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
- Như Hoa, em còn thức không? - Tiếng gõ cửa trầm ổn kéo suy nghĩ của cô về thực tại. Vẫn là căn phòng tối tắm lạnh lẽo, vẫn là chiếc khăn lụa trong tay, vẫn là những giọt nước mắt lăn dài trên mí. Cô giật thót người, lau vội khuôn mặt nhem nhuốc, đứng dậy mở cửa.
Ánh sáng màu vàng nhợt nhạt từ ngoài hành lang ấm áp rọi vào, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Tề Như Hoa. Ngạc nhiên nhìn bộ dạng yếu đuối của cô, Thiên Sách không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy....đang khóc sao?? - Có...có chuyện gì vậy??? -
Phải chăng khi nãy nhìn thấy y chạm vào đồ của Thanh Liễu nên Như Hoa cô mới tức giận tới mức phát khóc không? - Này...tôi xin lỗi...tôi không cố ý động vào đồ của cô ấy đâu... - Y lúng túng dùng tay lau đi những hàng lệ đang ào ào chảy xuống như thác đổ.
Như Hoa cúi gằm mặt, chẳng nói nên câu. Hiện tại tâm trạng cô như rối bời, ngay cả một chữ cũng không thể thốt ra nổi. Nam nhân nào đó vẫn luống cuống tay chân, vỗ về an ủi cô như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy mẹ nó khóc. Thật đáng yêu làm sao!
- Này...em ổn không?? Muốn uống chút gì chứ??? - Thấy cô đã ngừng khóc, Tề Môn Thiên Sách mới buông lỏng một chút, ngập ngừng hỏi. Vẫn là một sự im lặng tuyệt đối. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó khi y còn đang bận tâm với việc lau đi những giọt nước mắt đã khô lại trên khuôn mặt xinh đẹp đó, thì cô đã xông tới lồng ngực ấm áp ấy, hai tay ôm chặt lấy vòng eo cứng cỏi của y.
Một cái ôm đầy bất ngờ, không ai trong cả hai đoán được bản thân sẽ rơi vào tình cảnh như vầy. - Em xin lỗi, vì tất cả những việc thù hận em đã làm với anh. Xin lỗi vì đã mắng anh là đồ khốn nạn.... - Chờ đợi lý trí thanh tịnh một hồi lâu, cuối cùng Như Hoa mới chậm rãi cất tiếng nói, thanh âm trong trẻo vang lên khắp hành lang rộng lớn.
Ban đầu tuy có hơi bất ngờ, nhưng Thiên Sách đã nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh vốn có. Y lúc bấy giờ chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là cái ôm giữa một người anh và một người em gái, và thậm chí chính Như Hoa cũng đã nghĩ thế.
- Nhưng lúc đó chúng ta chỉ mới 11, 12 tuổi! - Y vỗ nhẹ tấm lưng thon của Như Hoa, tếu táo nói. Khi ấy là lần đầu tiên cả hai nói chuyện với nhau. Y đã cãi nhau với Thanh Liễu, và chính cô là người đã đứng ra bênh vực chị gái mình. Thật không thể tin nổi một đứa trẻ 10 tuổi lại có thể nói hai chữ khốn nạn nhẹ tênh như vậy!
Trước trò đùa nhạt nhẽo của Thiên Sách, Tề Như Hoa chỉ có thể nhoẻn miệng cười dù biết y sẽ chẳng thấy nụ cười đó của cô. Sau bao năm du học y vẫn đùa tệ như ngày nào! - Thiên Sách, anh vẫn còn yêu Thanh Liễu sao? - Lại là giọng nói dịu dàng như tiếng chuông ngân, Như Hoa lại hỏi, một câu khiến con ngươi đen láy của y cứng lại.
Sống bao nhiêu năm trong quân đội, khói lửa xa trường không chỉ rèn luyện cho y sự điềm tĩnh và gan dạ, mà còn dạy y khả năng phán đoán tình huống một cách chuẩn xác. Câu hỏi này, thật sự không hề bình thường chút nào.
- Ừ...tôi vẫn còn yêu cô ấy! Đó là mối tình đầu của tôi... - Và Thiên Sách lựa chọn gật đầu thừa nhận, không chối bỏ hay phủ nhận, cá chắc rằng đó là câu trả lời sẽ làm hài lòng Như Hoa.
Chính cô cũng nghĩ rằng câu trả lời đó sẽ làm bản thân vui vẻ, nhưng hóa ra cảm giác lúc ấy lại không hề giống với những gì cô tưởng tượng....
------------------------------
Mặc Uyển chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, bàn tay mảnh khảnh miết khẽ vào thành chiếc ly bằng sứ. Cô trở thành quân sư giải quyết chuyện tâm lý từ khi nào vậy trời??? Sao hết Túy Kiêu rồi lại tới Như Hoa vậy? Chê cô quá rảnh hay gì???
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đừng nói là cô hẹn tôi ra đây chỉ để ngồi nhìn chiếc khăn đó thoi nhá? - Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, Mặc Uyển đành lười nhác hỏi, nhàn nhạt liếc về phía cái khăn tay đang được Tề Như Hoa nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia.
Chỉ là một tấm vải lụa thêu một con công trắng đang đứng giữ một rừng tulip vàng. Cho dù mũi thêu thực sự rất tỉ mỉ và chăm chút, nhưng rốt cuộc chỉ là khăn tay, có gì phải nâng niu như vậy? Nếu Mặc Uyển cô đoán không nhầm thì đó hẳn là do Tề Thanh Liễu tự tay thêu nên.
Thôi được, vừa nhìn là biết liên quan tới Thiên Sách rồi. Chắc lại cãi nhau với tên đó nữa chứ gì. Hầy, cô rành quá mà... - Mặc Uyển, nếu như cô lỡ động lòng với một người không nên động thì sao? - Đột ngột như cách cơn mưa rào ngoài kia đang đến, Tề Như Hoa chợt hỏi, mắt vẫn không rời khỏi chiếc khăn tay.
Đây không phải là....động lòng với Thiên Sách đó chứ??? Mày liễu nhướn cao hết mức có thể, Mặc Uyển lẳng lặng nhấp một ngụm trà, tiếp tục lắng nghe và không nói gì cả. Và có vẻ như nữ nhân đối diện cũng chưa cần tới sự giúp đỡ của cô. - Tôi nhớ bản thân mình năm đó mới 15 tuổi, vẫn chỉ là một cô bé ngây ngô bám đuôi chị gái. Còn anh ấy khi đó đã là một thiếu niên 18 tuổi chững chạc vô cùng. -
Thời điểm đó đã là 7 năm kể từ lần đầu ba người họ gặp nhau. Tề Như Hoa thậm chí chẳng nhớ rõ dung nhan khi ấy của chính bản thân mình. - Cô đã rung động, phải không? - Thanh âm đó vừa mềm mại như mây, lại vừa cứng cỏi nhau đá, từng câu từng chữ như nhìn thấu hết tâm tư của cô.
Mặc Uyển cô không dám nhận bản thân đã tỏ hết chuyện trên đời này, nhưng ít ra, cô cũng đã trải nghiệm hết những yêu đương thường tình trên đời này rồi. Có lẽ, cũng chẳng còn gì quá mới lạ cả....
- Phải, nói cho cùng thì vẫn chỉ là một thiếu nữ thường tình, đứng trước một chàng thiếu niên tuấn tú ôn nhu, làm sao mà không rung động được chứ? - Như Hoa cười buồn, khóe môi nhếch lên thành một đường gượng gạo. - Nhưng tôi dần nhận ra, bản thân mình ngay từ lúc gặp nhau đã không còn cơ hội. Thiên Sách và Thanh Liễu bắt đầu gắn bó với nhau như hình với bóng, ngay cả ông nội cũng nhận ra sự khác thường đó! -
Không cần kể tiếp Mặc Uyển cũng biết được kết quả cuối cùng. Tự cổ chí kim, loạn luân đã là một tội lớn không thể nào dung thứ. Phàm là người cùng họ thì không được yêu nhau, huống hồ gì đó lại là hai anh em họ chung một dòng máu. Chưa kể Tề Môn gia nổi tiếng là một gia tộc xuất phát từ Thành phố S, tất nhiên đã thấm nhuần những tư tưởng khắc nghiệt tại đây. Chuyện Thiên Sách và Thanh Liễu yêu nhau, bị phản đối chỉ là lẽ thường tình mà thôi!
- Cô, từ trước đến giờ chưa từng ghét Thiên Sách! - Xắn một miếng bánh anh đào ngọt ngào, Mặc Uyển mở miệng, thanh âm mạnh mẽ khẳng định lại một lần nữa về suy nghĩ của bản thân với Tề Như Hoa.Và đúng như dự đoán, nữ nhân xinh đẹp gần như đã bị sốc vì phải tiếp nhận một luồng thông tin quá khác biệt. - Đừng, hãy nghe tôi nói hết! -
Bằng một giọng nghiêm nghị, Mặc Uyển nhanh chóng chặn đứng những lời biện minh dư thừa của Như Hoa. - Cô yêu Thiên Sách, đó là một tình cảm không thể bị xóa nhòa. Vì vậy bản thân cô lựa chọn việc lấy thù hận để che mờ đi tình yêu, lấy căm ghét để xoa dịu những thương tổn trong lòng.... - Vì Như Hoa đã lỡ sa vào lưới tình, mà đối với chị mình cô ấy lại không thể ghen tị, chính vì vậy cô lấy việc Thanh Liễu chết để làm cái cớ cho bản thân ghét bỏ Thiên Sách. Mà nói cách khác, chính là để lòng mình nhẹ hơn!
- Tôi có việc phải về trước, xin lỗi nhé! - Mặc Uyển mỉm cười, hy vọng Như Hoa đã thông suốt tất cả những gì bản thân đã nói. Cô uống nốt ngụm trà cuối, ra quầy gọi cho thêm một chiếc bánh anh đào và hạnh nhân nữa để mang về. Lý Hạo và Thiên Tuế chắc chắn rất thích món này cho coi.
Tề Như Hoa ngẩn ngơ ngồi ở đấy, nhìn theo bóng lưng yểu điệu ra đến tận bên ngoài, đứng trước một chiếc Ferrari đen sang trọng, cô mới dần tỉnh táo lại. Không được, cô còn chưa hỏi vấn đề cần hỏi mà?
- Vậy...cô nghĩ tôi có cơ hội không?- Mặc Uyển ngạc nhiên quay lại, nhìn Như Hoa đang thở dốc, khó khăn mở miệng hỏi. Trên tay cô vẫn cầm chiếc khăn lụa trắng, tóc rối tung theo chiều gió thổi. - Như Hoa, cô có biết chị cô đã gửi gắm gì qua chiếc khăn đó không?-
Ngẩn người nhìn mảnh lụa trong tay, Như Hoa chưa từng nghĩ Thanh Liễu sẽ để lại thứ gì đó giống như di chúc cho cô hoặc Thiên Sách. - Là tình yêu vô vọng! -
Gió hôm đó lốc lên rất mạnh, thổi lên những nỗi lòng rối như tơ của Tề Như Hoa. Mặc Uyển cũng không muốn nói thêm gì, lặng lẽ ngồi vào trong xe. Đối với một tình yêu như thế, chỉ sợ rằng ngay từ thời điểm gặp nhau, đã là sai lầm trầm trọng rồi.
Từ chiếc kính hậu gắn trước mặt, Hoắc Minh Thần thu hết từng chút từng chút biểu cảm của mỹ nhân ngồi đằng sau. - Công trắng thì liên quan gì đến tình yêu với vô vọng? - Ở Thành phố Y, loài công là tượng trưng của sự giàu sang và phú quý, đặc biệt những con công trắng được ví như vẻ đẹp và sự toàn mỹ của người phụ nữ trong chế độ mẫu hệ.
Ban nãy với con mắt tinh tường, Hoắc Minh Thần đương nhiên đã nhìn rõ Tề Như Hoa ban nãy thận trọng nhất là chiếc khăn trắng mà cô nàng ôm chặt trong lòng. Nhưng khi thấy Mặc Uyển nói câu đó, Minh Thần y lại không khỏi thắc mắc.
- Nít nôi như cậu thì biết gì chứ? Loại chỉ để thêu con công trắng đó là chỉ thường, có thể mua ở bất cứ đâu. Nhưng loại màu vàng có ánh kim dùng để thêu đám hoa tulip đó lại là loại mạ vàng chỉ có ở Sa Châu mới có! Chứng tỏ nhân vật chính không phải là con công, mà là chùm hoa tulip vàng kia! -
Mà hoa tulip vàng, lại mang một hàm ý cực kỳ u sầu, đó chính là tình yêu không có hy vọng. Mối tình giữa ba con người đó, chắc chắn không thể tiến xa hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]