"Như thế nào chẳng lẽ tôi khiến hai người khó xử sao?"
"Tôi không có......"
Doãn Nhược An hừ cười một tiếng, để sát vào mặt Lâm Xảo, thấp giọng nói: "Điểm tâm tư này của cô, tôi khuyên cô vẫn nên thu hồi đi, bằng không tôi sẽ khiến cô cùng Tần Mặc phải chôn cùng nha."
Mặt mày, sắc bén ẩn hiện.
Lâm Xảo rung động hai vai, như con thỏ chấn kinh nắm chặt cánh tay Tần Mặc, hồng mắt không dám ngôn ngữ.
"Tịch Tư Linh, tôi vì người nhà Tịch gia nên tôn trọng cô ba phần, cô đừng ngay cả mặt mũi đều không cần."
Thấy bạn gái chấn kinh, sắc mặt Tần Mặc giống như đáy nồi, quát chói tai ra tiếng.
"Buồn cười, tôi nếu không phải xem mặt mũi của Tần gia, Lâm Xảo người này, đã sớm biến mất ở thành phố A."
"Cô nói cái gì?"
Thanh âm của Tần Mặc đột nhiên biến cao, sắc mặt giận dữ hiện lên.
Doãn Nhược An khóe miệng mỉm cười, nghiêng đầu xem hắn: "Như thế nào? Cho rằng tôi nói giỡn?"
"Mặc."
Thanh âm của Lệ Danh Triết xen vào, làm Tần Mặc chau mày, trong thanh âm trầm thấp hàm chứa nguy hiểm: "A Triết, cậu muốn ngăn cản tôi sao?"
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Gân xanh trên trán của Tần Mặc hiện lên, cắn khẩn mở miệng: "Hôn ước của hai người vì sao mà có, hai người đã quên rồi sao?"
"Đủ rồi, chúng tôi cũng không muốn nói chuyện nữa, chúng ta...... gặp nhau ở Tòa án. Hiện tại, mời các người, cút-cho-ta!"
Chỉ vào cửa, Doãn Nhược An gằn từng chữ một mở miệng, trên mặt toàn là ý không kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-cong-luoc-ke-trong-ke/562538/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.