Nam nhân vô tư ngồi xuống đối diện với Từ Bạch Vũ. Bây giờ cậu mới để ý kỹ đến diện mạo người này. Uầy, là một mỹ nhân nha. Nét mặt sắc sảo thanh tú, đôi mắt phượng tinh nghịch xinh đẹp. Mái tóc đen dài tầm ngang vai đã được cột ngọn vén sang một bên, một người khá phóng khoáng. Y phục xanh đậm bên trong là sơ mi đen để hở 2 cúc áo đầu, lộ ra cần cổ trắng và yết hầu mê hoặc. Người nọ chống cằm, hơi nghiêng đầu.
"Bạn nhỏ đáng yêu nhìn tôi dữ thế? Tôi đẹp lắm sao?"
"Ưm. Đẹp."
"Haha, câu này tôi nghe quen rồi."
"Nhưng không đẹp bằng vợ chồng em trai tôi."
"Ồ?"
Từ Bạch Vũ chợt tỉnh, thôi rồi, mỗi khi cậu ngẩn người thì ai hỏi gì cũng trả lời hết, câu nào câu nấy đều rất thật lòng, chả biết nên gọi là thật thà hay lẹ miệng nữa. Cậu xoa xoa cổ, cười qua loa.
"A, không, tôi không có ý gì đâu... anh quên những gì tôi vừa nói đi..."
"Không sao, bạn nhỏ đáng yêu, vất vả lắm tôi mới tìm được cậu đó."
"Anh tìm tôi?"
"Ừa ừa. Lúc nãy cậu giúp tôi, tôi chưa kịp cảm ơn cậu đã chạy mất tiêu rồi."
"Anh không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi."
"Sao vậy được? Tôi biết luật đền ơn đáp nghĩa ở đời đấy nhé."
Từ Bạch Vũ nghi hoặc nhìn nam nhân đối diện, sự thân thiện này khiến cậu bắt đầu cảm thấy kỳ quái rồi.
"Thật sự là không cần đâu..."
"Cần mà. Nhưng tại sao cậu lại ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533398/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.