"Hưm, ách, người ê ẩm quá...?"
Từ Bạch Vũ mắt nhắm mắt mở thức dậy dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mơ hồ cảm nhận không gian xung quanh hơi chật hẹp, với cả đang giữa thu sao cậu thấy ấm thế? Còn có chút nóng, bất quá lại khá thích cảm giác này.
Ngẩn đầu lên lập tức phát hiện gương mặt say giấc của Cố Dục Thiên. Cậu hốt hoảng nhéo má, giựt tóc mai để chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.
"Cái mẹ gì thế?! Sao mình, Cố Dục Thiên?!"
Tình trạng hiện giờ là đầu đang gối trên tay người ta, tay còn lại hắn choàng ngang người ôm lấy cậu. Cậu vội vàng đưa tay về phía trước muốn đẩy ra liền chạm phải cơ ngực trần rắn chắc. Xúc cảm từ lòng bàn tay chạy thẳng lên thần kinh trung ương, đại não gửi tín hiệu đến đập cửa gọi toàn bộ tế bào hoạt động.
Là cơ, cơ hàng xịn. Thề, không hẳn là do cậu mê trai đâu, tại vì nó đẹp như tỷ lệ vàng ở trên tạp chí vậy.
"Mình mà tập thì liệu..."
Từ Bạch Vũ trố mắt nhìn bất giác lại đặt tay lên ngực mình. Tâm trạng tức thì xuống dốc, thở dài chán nản, bé tí, phẳng lì chả có điểm nào quyến rũ.
"Nhưng... đầu ngực mình lại sưng đỏ lên hết vậy?! Mấy vết cắn này là sao?! Còn cái áo tui đang mặc là của ông cố nội nào!!"
Não bắt trói cậu cưỡng ép xem lại toàn bộ ký ức tối hôm qua. Nhưng đầu máy hư không xem được.
"Chúa ơi, hôm qua con đã làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533356/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.