*Cốc, cốc*
"Vũ. Tôi có vài chuyện cần bàn với em."
Cố Dục Thiên ở bên ngoài gõ cửa. Gõ mấy tiếng liền cũng không thấy phản hồi. Hắn doạ mình phát hoảng, đầu vẽ ra được cả một đống chuyện. Cậu có thể bị thương, hoặc sẽ đột ngột lăn đùng ra xỉu mà không ai biết. Các nhà làm phim đừng tìm biên kịch nữa, tìm tổng giám đốc của CL đi.
"The Scream" của danh hoạ Edvard Munch đang dính chặt lên mắt mèo cửa phòng Từ Bạch Vũ. Thay vì suy nghĩ của một người cơ bản rằng sẽ đi hỏi lễ tân sự giúp đỡ thì Cố Dục Thiên đã nâng chân muốn phá cửa xông vào.
*Cạch*
Ơn trời, sẽ không có tên nào tối nay phải ngủ trên phường với tội danh phá hoại của công.
"Uh, anh tìm tôi? Xin lỗi nhé, tôi vừa gặp vài rắc rối."
Từ Bạch Vũ sau cách cửa cả người ướt sũng, vũng nước dưới chân kéo dài đến tận cửa nhà tắm. Do vội vã nên cậu chỉ kịp lấy khăn lau mặt. Cố Dục Thiên thấy vậy lập tức hoảng hốt.
"Vũ, người em ướt hết cả rồi. Làm sao vậy?."
"Ừ thì, tôi muốn đi tắm. Nhưng vòi sen không hoạt động, lúc tôi bật van nước thì ốc bung ra, trở tay không kịp nên thành như thế này."
"Em có ngã không? Có đau chỗ nào không?" Hai mắt hắn ngó nghiêng dò xét kiểm tra.
"Không có, tôi chỉ bị ướt thôi. Nhưng còn nhà tắm hơi lộn xộn."
Hắn mở tủ gỗ lấy áo choàng tắm khoác lên người cậu, hạ giọng dặn dò.
"Em lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533343/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.