“Không phải chúng ta.” Kuga Ren cũng nhẹ nhàng cười, không có bao nhiêu độ ấm: “Là ta. Himegimi, ngươi nên thuận theo dòng sông trở về phủ, chó trắng sẽ bảo vệ ngươi, và gia chủ Shirakawa vẫn đang chờ ngươi trở về.”
“Cùng đi đi.” Takeuchi Aoko sẽ để Kuga Ren thành công cứu Shirakawa Ayako trở về mới là lạ: “Ta sẽ không kéo chân sau đâu.”
Kuga Ren lắc đầu, cũng không biết là đồng ý hay không. Nhưng Takeuchi Aoko ôm đao đi theo sau hắn, hắn cũng không đuổi nàng đi.
Vọng Ngưng Thanh nhìn bóng lưng của Kuga Ren, bỗng dưng thấy trong lòng lay động: “Kuga-kun.”
“Vâng?” Hắn bình thản đáp lời.
“Nếu không có mệnh lệnh của Thiên Hoàng, không có biến cố của Vong Xuyên, chỉ có một mình ta gặp bất hạnh, liệu ngươi có xông qua tám tầng địa ngục để cứu một người không quan trọng không?”
Là “ta” mà không phải “Ayako”. Kuga Ren chú ý đến sự khác biệt vi diệu này, dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Ta sẽ.” Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh, như đang kể ra một đạo lý hiển nhiên: “Chỉ cần ta có thể cứu, ta sẽ đi cứu.”
Không phải vì Shirakawa Ayako đặc biệt thế nào, không phải vì sợ hãi uy thế của Thiên Hoàng hay nhà Shirakawa, chỉ là vì có người bất hạnh, hắn liền sẽ vươn tay.
“Ra là vậy.” Bàn tay ôm Tachi của thiếu nữ siết chặt lại, vẻ rũ mi cười nhạt cuối cùng cũng có một phần dịu dàng chân thật.
“Ra là vậy.”
Vọng Ngưng Thanh cuối cùng cũng hiểu được, chấp niệm của Takeuchi Aoko đối với Kuga Ren trong quỹ đạo ban đầu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5034268/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.