“Ngươi nói không sai, dùng độc còn dính líu đến tính mạng của trẻ con vô tội, điều này đích xác không phải phong cách thường thấy của nàng. Nàng tuy không có quan niệm thiện ác đúng sai nhưng nàng rút kiếm vẫn luôn là để tự bảo vệ mình.” Cao Hành Viễn gõ ngón tay lên tay vịn ghế, nhẹ giọng nói: “Nàng tựa như một tấm gương, người khác cho thiện, nàng trả lại thiện; người khác cho ác, nàng trả lại ác. Nói cách khác, dùng độc giết người và dùng kiếm giết người, thực ra là hai người khác nhau. Kẻ dùng độc ở phía trước, kẻ dùng kiếm ở phía sau, còn cành hoa trên ngực người chết, lại là do người dùng kiếm đó đặt.”
“Ngươi nói, kẻ nào sau khi làm chuyện xấu lại cố ý để lại một dấu vết để thông báo sự tồn tại của mình chứ?”
“Muốn nổi danh giang hồ, thân mang thù sâu tựa biển máu, đó là có sở thích quái dị hoặc là có mục đích không ai biết…” Lâm Du Cảnh nói: “Nhưng… Vân tiểu thư đều không nằm trong những hạng người này.”
“Đúng vậy.” Kỳ Lâm Triệt ánh mắt lạnh băng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối thư phòng: “Cho nên chỉ còn lại khả năng cuối cùng.”
“Nàng cố ý muốn mọi người biết, người là do nàng giết — để che giấu, hoặc là… bảo vệ một người nào đó.”
…
Chim bồ câu trắng trên mái hiên bị kinh động, cánh vỗ nhẹ, bay xa đồng thời làm rơi xuống một sợi lông trắng nhẹ nhàng.
Lông trắng bay xuống bên cạnh một người, bị hai ngón tay nhanh như chớp kẹp lấy. Vọng Ngưng Thanh ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5021223/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.