Vọng Ngưng Thanh lần đầu tiên cảm thấy vô lực trước số mệnh.
Là người tu chân vấn đạo, nàng đã trải qua tam tai cửu nạn (ba tai họa lớn, chín tai họa nhỏ),bốn xá năm kiếp (bốn lần bỏ thân xác, năm lần trải kiếp nạn),tự nghĩ ngay cả khi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng có thể mặt không đổi sắc. Nhưng hôm nay, chỉ là vào đời luyện tình mà thôi, lại vì lẽ gì mà chỗ nào cũng không thuận lợi, nhiều lần vấp phải trắc trở? Hay là đại đạo thực sự vô tình như vậy, dù nàng tâm như bàn thạch, núi sông cũng khó dời, cũng không muốn cho nàng một đường sống?
“Tôn thượng, chúng ta nên làm gì đây?” Mèo nhỏ ủ rũ cụp đuôi mà cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt lưng tròng tự trách nói: “Đều là lỗi của meo, nếu meo không mềm lòng thì tốt rồi…”
“Điều này sao có thể trách ngươi? Chẳng qua là số mệnh đã thế.” Vọng Ngưng Thanh rũ mắt, khẽ v**t v* bộ lông mềm mại của mèo nhỏ.
Mèo nhỏ là hồn kính của Huyền Sơ, hồn kính vốn không có hình thể, nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người. Bởi vì trong mắt Vọng Ngưng Thanh nó chỉ là một con mèo con bằng bàn tay, cho nên Huyền Sơ liền hóa hình thành dáng vẻ mèo nhỏ. Nếu nó vẫn luôn là một con mèo con không quan trọng, thì tự nhiên cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì cho Vọng Ngưng Thanh, nàng sẽ không nhận thua không nổi, càng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Đúng là mèo nhỏ đã mắc sai lầm nhưng việc không thể ngăn chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5017890/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.