Tụ Hương mơ mơ màng màng, chỉ mơ hồ nhớ rõ mình nhìn công chúa rất lâu, lâu đến khi công chúa đột nhiên mở mắt nhìn về phía hắn, hắn còn chưa hoàn hồn lại.
Muốn ân ái sao? Tụ Hương không biết vì sao đột nhiên khẩn trương, hắn nhìn công chúa mặt mày lãnh đạm, khẩn trương đến giống như đứa trẻ mới biết chuyện.
Hắn nhìn công chúa vươn một bàn tay, xanh nhạt như ngọc, mềm mại như liễu biếc. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ấn vào sau gáy hắn, chạm vào làn da lập tức k*ch th*ch từng đợt tê dại ngứa ngáy. Tụ Hương chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, xương cốt hắn mềm nhũn không giống của mình, môi lưỡi tê dại đến không nói nên lời, chỉ có thể ngây dại nhìn chằm chằm đôi môi nhạt như hoa anh đào của công chúa.
Nếu có thể âu yếm... yết hầu của hắn căng chặt, rốt cuộc cũng hoàn hồn, khóe môi theo bản năng gợi lên nụ cười ôn nhu quấn người, ngồi dậy đè công chúa xuống…
Vọng Ngưng Thanh ngửa đầu nhìn hắn, ánh đèn làm mày mặt nàng mông lung, biến sự đạm mạc thành nhu tình, nhưng ngón tay nàng đang véo sau gáy thiếu niên lại bỗng chốc siết chặt, dùng lực mạnh.
“Rầm —!”
Tụ Hương trước mắt tối sầm, đầu đổ quỵ xuống, trán va vào xương quai xanh của Vọng Ngưng Thanh, trực tiếp khiến làn da kiều nộn của công chúa hằn lên một vệt đỏ.
Mèo nhỏ đang ngủ gật trên tủ bên cạnh giật mình dựng lông: “Meo —! Tôn thượng?”
“Không sao, ngủ đi.” Vì tư thế, Tụ Hương trực tiếp chìm vào lòng Vọng Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5017863/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.