Cấm vệ quân vừa ngăn lại những nữ quyến Sở gia đang giãy giụa khóc lóc thảm thiết, lại vừa vội vàng dẫn đường cho công chúa. Nàng gần như một đường suôn sẻ xông vào sân của lão gia tử Sở gia.
“Các ngươi đều ở ngoài chờ bản cung!” Vọng Ngưng Thanh đuổi hết đám nha hoàn, gã sai vặt ra ngoài. Đợi cửa đóng lại, nàng mới hít sâu một hơi. Khói nước thuốc từ khăn tay khiến khóe mắt nàng đỏ lên, càng tôn thêm vẻ kiều mị của đôi mắt đuôi phượng hất ngược. Nàng nhìn về phía lão gia tử đang nằm bất động trên giường, sắc mặt giận dữ trên mặt nàng lập tức rút đi như thủy triều, trong chớp mắt liền trở về vẻ gió êm sóng lặng.
Lão gia tử Sở gia không động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng. Tiếng động bên ngoài không thể giấu được tai ông. Thấy nàng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, lão gia tử Sở gia cũng giật mình kinh ngạc.
Vọng Ngưng Thanh không có hứng thú diễn kịch trước mặt người sắp chết. Nàng bước nhanh đến đối diện giường của lão gia tử Sở gia, ngồi xuống ghế mỹ nhân.
Cẩm y hoa phục có thể khiến người ta trở nên tục diễm hết sức, nhưng dáng ngồi lại khó che giấu khí chất của một người. Nàng ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, thần sắc lạnh nhạt, tựa như một thanh bảo kiếm thẳng tắp chỉ trời cao.
“Tôn thượng, thật sự muốn giết sao?” Giọng mèo nhỏ vang lên bên tai nàng: “Lão gia tử có học trò nhiều khắp thiên hạ, nhân quả cũng không ít đâu.”
Giết thì đương nhiên phải giết, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5017859/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.