Thẩm Trường An từng đọc trong các áng văn thơ, giọng nói êm tai cho người ta cảm giác tựa mây cuốn mây bay, cơn gió mát thổi qua non xanh nước biếc, ngọc bội leng keng.
Trước kia cậu tưởng đó chẳng qua là biện pháp tu từ khoa trương của văn nhân, nhưng vào giờ phút này, cậu cuối cùng cũng hiểu, những tác phẩm đó không nói dối, mà là cậu hiểu biết quá ít.
Cậu ngạc nhiên nhìn Đạo Niên chăm chú mấy giây, một lúc sau mới nói: “Hóa ra… anh có thể nói được.”
Đạo Niên lại không lên tiếng.
Lưu Mao cười giải thích: “Tiên sinh nhà tôi không thích nói chuyện lắm, mong cậu thông cảm nhiều hơn.”
Thẩm Trường An hiểu ra thì gật đầu, bị tàn tật, rất nhiều hoạt động thú vị cũng không thể tham gia, trở nên trầm mặc ít nói thậm chí là ghét nói chuyện, đều có khả năng.
Nhưng nếu một người vẫn luôn kìm nén không nói lời nào, không giao lưu với người khác, có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề tâm lý.
“Nếu anh Đạo Niên không thích nói chuyện thì có thể trao đổi trên mạng với tôi.” Thẩm Trường An ngồi xổm ở trước mặt Đạo Niên, móc điện thoại của mình ra, “Chúng ta thêm Wechat nhé.”
Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An cầm điện thoại, mặt vô cảm, sau đó quay đầu nhìn Lưu Mao.
Lưu Mao lấy ra một chiếc điện thoại từ trong ngực, dâng hai tay vào trong tay Đạo Niên: “Tiên sinh, ngài dùng cái này ạ.”
“Cậu thêm.” Đạo Niên đưa điện thoại cho Thẩm Trường An.
Giọng nói hay như thế, mặt trông đẹp như thế, đều là sinh vật nguyên tố cacbon mà sao lại chênh lệch lớn vậy chứ?
Điện thoại mới cóng, gần như không nhìn thấy dấu vết sử dụng, ngoài phần mềm có sẵn của hệ thống thì không có lấy một phần mềm giải trí.
“Anh Đạo Niên vẫn chưa đăng ký tài khoản Wechat, tôi đăng ký giúp anh một cái nhé?”
Đạo Niên chậm rãi gật đầu.
Đăng ký xong tài khoản, thêm bạn, Thẩm Trường An cười với đối phương: “Vậy tôi về nhà đây, lần sau gặp.”
Khóe môi Đạo Niên nhúc nhích, dường như muốn cười với cậu một cái, chẳng qua độ cong của nụ cười này thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem nhẹ.
Thẩm Trường An sẽ không so đo với anh những chuyện này. Cậu vẫy tay, phóng khoáng đi ra khỏi ngõ nhỏ, đèn đường sau lưng cậu kéo ra một cái bóng thật dài.
“Cậu Thẩm này nhiệt tình thật đấy ạ, ha ha.” Lưu Mao cười gượng hai tiếng, dè dặt quan sát vẻ mặt của Đạo Niên.
“Ừm.” Đạo Niên nhắm mắt, rốt cuộc phun ra một chữ.
Ăn một hộp đồ nướng to, chưa tới nửa đêm đã đói bụng, Thẩm Trường An bò dậy tự làm bát mì. Lúc ăn được một nửa thì cậu nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân nặng nề, song tiếng bước chân này nghe có vẻ bất thường.
Cậu đặt đũa xuống, tiện tay cầm cây gậy bóng chày trên tường, mở hé cửa, ngoài cửa không có ai, tiếng bước chân hình như truyền tới từ tầng ba.
Cậu cong lưng như mèo ra khỏi phòng, rón rén đi tới bên cạnh cầu thang, thò đầu nhìn xuống.
Không nhìn không sao, nhìn cái giật cả mình, người ở trên cầu thang không phải trộm cũng chẳng phải con ma men say rượu, mà là ông cụ tầng dưới mặc quần áo luyện công.
Trên người ông cụ còn đeo thanh kiếm Thái Cực nọ, người ngợm lấm lem bụi bẩn, giống như là lăn trên đất.
“Ông ơi ông có sao không ông?” Thẩm Trường An để gậy bóng chày vào góc tường, ba bước thành hai vọt xuống tầng.
Ông cụ cứng đờ người, ông vịn lan can cầu thang, nhìn Thẩm Trường An bật tới trước mặt mình, vỗ bụi đất trên người: “Là cháu à, hơn nửa đêm không ngủ mà làm gì thế?”
Nhìn phản ứng của ông cụ, Thẩm Trường An biết ngay, chắc chắn là ông cụ bị lẫn, trong lúc nhất thời lạc đường hoặc là bị ngã, nhưng lại cứ thích sĩ diện không chịu thừa nhận. Cậu thức thời không hỏi nữa, đưa tay đỡ ông: “Nãy thấy đói nên cháu nấu bát mì ăn.”
Lần này ông cụ không đẩy cậu ra.
Sau khi dìu ông cụ về nhà, Thẩm Trường An phát hiện trong nhà đối phương trưng hình Bát Quái, tượng thần tổ sư Tam Thanh, còn có bài vị thần tiên.
Coi bộ là tín đồ thành kính của Đạo gia, thảo nào thường xuyên mặc quần áo luyện công, đeo kiếm Thái Cực.
“Ông ơi, ông đã ăn cơm chưa ạ?” Vì không để ông cụ thẹn quá hóa giận, Thẩm Trường An cẩn thận quan sát ông. Sau khi thấy trên mặt, trên tay ông không có vết thương rõ ràng thì chủ động nấu cho ông ăn bát mì.
Người già mạch máu và não rất yếu, sau khi té tạm thời không nhìn ra cái gì, nhỡ nửa đêm phát bệnh lại không có ai trông nom thì phiền.
Cái tật quản việc không đâu của cậu chắc là giống ba, không thể nhìn người già yếu tàn tật lẻ loi trơ trọi không ai quan tâm, đành phải xen vào việc của người khác.
“Nửa đêm ăn nhiều đồ thế này không có lợi cho dưỡng sinh.” Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng, “Đừng cho trứng, ít dầu, thêm tí rau.”
Thẩm Trường An: “…”
Hơn nửa đêm ăn mì thêm rau là dưỡng sinh, này thì có khác gì nhảy disco suốt đêm, dùng ấm giữ nhiệt ngâm cẩu kỷ?
Thẩm Trường An đi vào bếp bắt đầu đun nước, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn.
Tuy ông cụ sống một mình nhưng đồ trong tủ lạnh lại chẳng ít, nhất là những lọ đan dược được sắp xếp ngay ngắn, chiếm đầy ngăn giữa.
Không dám để người già ban đêm ăn nhiều quá đầy bụng khó tiêu, Thẩm Trường An nấu ít thức ăn. Chờ tới lúc cậu bưng lên bàn, ông cụ đã thay quần áo sạch sẽ, còn rót cho cậu chén trà.
Bưng chén trà bốc hơi nóng, Thẩm Trường An cảm giác được thương mà sợ.
Nước trà rất thơm, mùi hương khiến lòng người thanh thản, cậu vô thức uống sạch bách.
“Sau này tới nhà người khác, đừng người ta cho cái gì là uống cái đó, thanh niên phải có đầu óc hơn.” Ông cụ đặt đũa xuống, lau miệng nói, “Ông ăn xong rồi, cháu có thể đi rửa bát.”
Thẩm Trường An: “…”
Được rồi được rồi, kính già yêu trẻ là truyền thống đạo đức tốt đẹp của con người. Cậu bưng bát vào bếp dọn dẹp nồi chén, quay đầu lại thấy ông cụ ngồi ở bàn không nhúc nhích thì nói: “Ông ơi, trà ông pha ngon lắm ạ.”
Ông cụ nhìn cậu trai đang vui tươi hớn hở rửa bát trong bếp, hừ nhẹ một tiếng: “Trà pha bằng linh chi ngàn năm, tất nhiên là ngon rồi.”
Linh chi ngàn năm…
Hóa ra ông cụ này chẳng những có tính tình kỳ quái, sĩ diện mà còn thích ba hoa chích chòe. Thẩm Trường An dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, không vạch trần lời nói dối của đối phương, chỉ cười khen mấy câu.
“Thấy cháu thích như thế, ông có thể cho cháu một hộp.” Ông cụ lấy một chiếc hộp gỗ từ trong ngăn tủ, nhét vào lòng Thẩm Trường An, vẻ mặt “người trẻ tuổi chưa trải sự đời”.
“Sao mà cháu mặt dày thế được ạ”
“Cháu không nhận là xem thường ông chứ gì?” Ông cụ tính tình kỳ quái lại bắt đầu khó ở.
Thẩm Trường An, Thẩm Trường An đương nhiên chỉ có thể mỉm cười nhận lấy.
Sau khi nhận đồ, cậu lại mặt dày mày dạn ở lại nhà ông cụ một hai tiếng. Thấy sắc mặt ông cụ dần bình thường trở lại, còn có sức khinh bỉ cậu là cậu biết, ông cụ chắc chắn không có việc gì.
Sau đó cậu lại bị ông cụ đuổi ra khỏi cửa.
Ông cụ đứng ở trong, tay đè trên cửa, mặt mũi viết đầy vẻ mất hứng: “Ông họ Trương, đừng kêu ông ơi ông ời nữa, ông không có họ tên chắc?”
Rầm, cửa một lần nữa đóng lại ngay trước mặt Thẩm Trường An.
Ông nóng nảy như thế tất nhiên là có họ tên rồi, nhưng mà ông có nói tên ông cho cháu đâu. Thẩm Trường An ôm “linh chi ngàn năm” ông Trương cố chấp nhét cho cậu về nhà, choáng váng ngủ thiếp đi.
Đã hai ba giờ đêm rồi, mai còn phải đi làm nữa.
Hôm sau, Thẩm Trường An thiếu ngủ trầm trọng tới văn phòng thì thấy Đinh Dương nhìn cậu với vẻ mặt trêu ghẹo: “Tối qua làm gì mà mặt mày hồng hào mướt mượt thế hả Trường An.”
“Đừng trêu em.” Thẩm Trường An ngáp một cái, ngồi vào chỗ của mình, “Đêm qua ông cụ sống một mình ở tầng dưới nhà em bị ngã lấm lem khắp người, em sợ ông ấy xảy ra chuyện nên ở cùng ông tới nửa đêm mới về phòng đi ngủ.”
Đinh Dương sấn lại gần nhìn Thẩm Trường An, da đẹp, mắt không có quầng thâm, không hốc hác khiến người ta nghi cậu đi làm đẹp.
“Thức đêm mà da vẫn đẹp thế này, loại người như cậu đúng là kẻ thù chung của toàn dân.” Đinh Dương đặt mông ngồi trên mặt bàn, nhỏ giọng bảo, “Này, cậu có nghe nói gì không?”
“Gì ạ?” Thẩm Trường An thấy dáng vẻ thần bí của Đinh Dương, “Anh trúng thưởng chục triệu à?”
“Anh mà trúng thưởng thật thì còn đi làm làm gì nữa.” Đinh Dương chậc một tiếng, “Anh nói là thôn Ngọc Mễ ấy, cậu còn nhớ cái lần mưa tầm tã bọn mình tới thôn Ngọc Mễ không.”
“Vâng, rồi sao anh?”
“Anh bảo cậu có người vẫy xe trên đường, cuối cùng phát hiện là gốc cây đúng không?” Đinh Dương nhỏ giọng, “Nhưng gần đây có mấy người bảo, đoạn đường bên ấy bị ma ám, có vài tài xế thấy có người đàn ông vẫy tay, nhờ bọn họ cho quá giang một đoạn, anh ta muốn trở về thăm vợ con. Cuối cùng cậu đoán xem, chờ bọn họ lái xe tới nơi, trên xe hoàn toàn không có người đàn ông muốn về thăm vợ con gì hết, anh ta… biến mất không còn tăm hơi.”
“Ông cũng nghe nói về chuyện này hả?” Trần Phán Phán đi tới, lấy điện thoại ra, “Tài khoản Wechat chung của địa phương mình cũng đang nói về chuyện này đấy, nhưng vì dính dáng đến tuyên truyền phong kiến mê tín nên bài đăng bị xóa rồi, may mà tôi nhanh tay nhanh mắt cap ảnh từ sớm.”
Nghe Đinh Dương và Trần Phán Phán càng trò chuyện càng cặn kẽ, cứ như nhìn thấy hiện trường tận mắt, Thẩm Trường An đứng dậy rót cho mình một chén trà đặc. Lá trà là chị Quyên mang từ nhà lên, mùi vị bình thường nhưng rất nâng cao tinh thần. Dù sao công việc của bộ phận bọn họ rắc rối nhàm chán, không dựa vào ít nước trà nâng cao tinh thần, chỉ sợ mọi người đều nằm nhoài ngủ gật trên bàn làm việc.
Nửa tiếng sau, Đinh Dương nhận được điện thoại của chủ nhiệm Đỗ, bảo anh ta tối ra ngoài làm việc để xử lý sự việc nam quỷ bắt xe phát tán trên mạng, tìm chân tướng khoa học cho mọi người, bài trừ lời đồn quỷ thần.
“Rồi xong, tối lại phải tăng ca.” Đinh Dương kêu rên một tiếng, “Bố Trường An ơi, tối nay bố theo con tới hiện trường quay hình nhé?”
Lúc nhờ vả người ta, Đinh Dương cực kỳ có nguyên tắc, nguyên tắc chính là chuyện gọi bố mà xong thì tuyệt đối không kêu ông.
Thấy cái vẻ đáng thương của anh ta, Thẩm Trường An đắn đo nói: “Em không có đứa con trai nhát gan như anh.”
“Trưa nay con mời bố ăn bún cay thập cẩm, bố Trường An ơi, bố yêu con thêm lần nữa đi mà bố”
Trần Phán Phán ở bên cạnh cảm thán: “Trường An mới tới bộ phận hơn một tháng mà đã phải ra ngoài mấy lần với cái ngữ con cái vất đi như ông, ông có sĩ diện tí đi.”
Cao Thục Quyên nghe mà lắc đầu, thanh niên bây giờ đúng là không để ý, mở mồm ngậm mồm là kêu bừa nhận bố.
Cuối cùng, Thẩm Trường An vẫn ăn bún cay thập cẩm Đinh Dương mời, đồng ý tối nay đi với anh ta.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Trường An cảm thấy hơi khát, tiện tay vặn chai nước suối đặt trên bàn trà, uống một hơi hết nửa chai.
Uống xong rồi cậu chợt nhớ ra, chai nước này hình như là của Đạo Niên đưa cho cậu.
Mở Wechat, avatar của Đạo Niên vẫn là ảnh chụp màu xám sẵn có của hệ thống, tên là một chữ cậu thuận tay nhập vào hôm qua: Niên.
Trường An: Anh Đạo Niên ơi, anh đã ăn tối chưa?
Đối phương chưa trả lời, cậu cũng không để ý, tiếp tục gửi tin nhắn cho đối phương.
Trường An: Tối nay tôi phải tăng ca, thức trắng đêm là cái chắc rồi.
Trường An: Chúc anh buổi tối mơ đẹp.
Đối với người không muốn tiếp xúc giao lưu với người khác, giao tiếp bằng chữ thích hợp có thể trợ giúp họ một cách nhất định. Nhưng nhiệt tình quá trái lại sẽ khiến đối phương sinh ra tâm lý kháng cự.
Sau khi gửi mấy tin nhắn, cậu không nhắn nữa, tìm bộ quần áo dài để thay, chờ Đinh Dương tới đón cậu.
Qua chín giờ tối, xe của Đinh Dương tới bên ngoài khu chung cư. Thẩm Trường An lên xe xem xét, Đinh Dương đeo dây chuyền Bát Quái, Quan Âm và thánh giá trên cổ.
Lại nhìn bàn tay nắm vô-lăng của anh ta, dây đỏ, tràng hạt, ngọc châu Tỳ Hưu đủ cả.
“Anh… chẳng lẽ đeo luôn cả dây lưng đỏ?”
“Quả không hổ là sinh viên tài cao của đại học danh tiếng, đến cả cái này mà cũng đoán được.” Đinh Dương vỗ túi ở ngực, “Đặc biệt là ảnh của vĩ nhân, cái này tuyệt đối không thể quên.”
Thẩm Trường An: “…”
“Được rồi, thôi để em lái xe cho”
Một đống đồ trên cổ tay như thế, đừng khiêu chiến chuyện lái xe cần kỹ thuật này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]