Bốn chữ thật đơn giản, nhưng như cản lại cơn gió không ngừng thổi vào trái tim, khiến cậu dần dần yên lòng.
“Không cần đâu, em đang ở bên ngoài, lát nữa về rồi.” Gõ xong đoạn này, Thẩm Trường An do dự chưa tới nửa giây đã gửi đi.
Một giây sau điện thoại của cậu rung lên.
“Ở đâu?”
“…”
“Ở ngoài cổng nhà anh.” Nói ra câu này, Thẩm Trường An hơi xấu hổ, cậu thật sự không cố ý tới đây, chăng qua là đi lung tung xung quanh tình cờ tới đây thôi.
“Đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích”
Chưa tới hai phút, cổng khu dân cư mở ra, Đạo Niên ngồi trên xe lăn, vẫn là vẻ mặt vô cảm. Bên cạnh anh không có ai khác, quần áo mặc gọn gàng, trông không giống như vừa mới rời giường.
Đèn đường hơi tối, Thẩm Trường An dựa vào cột đèn, quay đầu nhìn Đạo Niên dưới đèn đường, mỉm cười.
Trong mắt Đạo Niên, Thẩm Trường An như một nhóc đáng thương không có nhà để về, đang chờ một người đưa cậu về nhà. Ngài duỗi tay, “Nào, tôi đón em về.”
“Em lớn như này mà còn đón cái gì.” Thẩm Trường An sờ chóp mũi bị gió thổi hơi lạnh, đi tới bên cạnh Đạo Niên, “Muộn vầy rồi anh vẫn chưa ngủ à?”
“Nếu tôi ngủ, làm sao tới đón em khóc nhè?” Đạo Niên lấy cái chai nhỏ từ trong áo khoác, nhét vào tay Thẩm Trường An, “Ăn chút đi.”
“Đây là cái gì thế?”
“Kẹo dỗ con nít vui”
Thẩm Trường An đổ một viên ra bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngát lại không ngấy lập tức truyền khắp toàn thân, phiền muộn ở đáy lòng dường như biến mất không ít theo vị thơm ngọt này.
Cậu chủ động đẩy Đạo Niên về, Đạo Niên nói: “Không ngủ được, đi một vòng xung quanh.”
Thẩm Trường An dừng chân, người không ngủ được là cậu, chứ không phải Đạo Niên. Cậu không từ chối sự quan tâm của Đạo Niên, đẩy anh đi chầm chậm trong khu dân cư.
Bóng đêm vốn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vào giờ phút này lại cho Thẩm Trường An cảm giác yên bình. Xe lăn đè qua đường đá xanh, phát ra tiếng động rất nhỏ, ánh trăng chiếu xuống mặt nước nhuộm ánh bạc.
“Nếu như bây giờ là đêm hè, ánh trăng sáng rực, hoa sen nở rộ, nhất định sẽ đẹp lắm.” Thẩm Trường An nhìn mặt nước, nói liên miên về những điều vô nghĩa.
Đạo Niên im lặng nghe, thậm chí ngài không hỏi Thẩm Trường An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dường như chỉ cần Thẩm Trường An muốn nói, ngài sẵn lòng lắng nghe.
Thẩm Trường An nói rồi chợt im lặng. Cậu ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ôm đầu gối ngơ ngác nhìn mặt nước: “Thật ra… hôm nay em hơi buồn.”
Đạo Niên hơi do dự, duỗi tay vỗ vai cậu.
“Thì ra, em không phải con ruột của ba mẹ.” Im lặng thật lâu, Thẩm Trường An mở miệng, “Khi hay tin ba hy sinh, cả tháng trời mẹ đều không ngủ ngon giấc, sụt gần hai mươi cân. Nhưng vì chăm sóc em mà bà tiếp tục chịu đựng.”
“Đáng ra em phải hỏi, tại sao ba mẹ em lại…” Tại sao sau khi chết ba mẹ lại bị tấn công, phải chăm sóc đến mấy năm mới có thể đi đầu thai chuyển thế. Cậu nhớ Đạo Niên cực kỳ tôn sùng khoa học, không tin quỷ thần, thậm chí vì để tuyên truyền tư tưởng khoa học mà còn tài trợ cho bộ phận cậu không ít tiền. Vậy nên cậu quyết định giấu chuyện này ở đáy lòng.
“Họ nuôi em không vụ lợi.” Viền mắt Thẩm Trường An đỏ hoe, “Em đã quen sống một mình nhiều năm vậy rồi, thậm chí lúc làm văn cũng có thể bình tĩnh viết về những năm tháng ấm áp đó, thế nhưng…”
Cậu rốt cuộc thừa nhận, cậu rất nhớ họ, rất nhớ rất nhớ.
Cậu ghen tị với người khác có mẹ càm ràm, có ba khoa tay múa chân. Được nghỉ sẽ có người chờ cậu về nhà, ra ngoài sẽ có người lo cậu ăn không ngon ngủ không yên.
Thậm chí có bạn trẻ than phiền bị ba mẹ hối cưới, cậu cũng sẽ nghĩ, nếu ba mẹ cậu còn sống, liệu có giục cậu đi tìm bạn gái không, nếu giục thì cậu phải đối phó như nào? Vào ngày của mẹ, cậu muốn mua hoa cẩm chướng và áo khoác cho mẹ, để bà đi khoe với các chị em, con trai mình tâm lý hiếu thuận nhường nào. Vào ngày của cha, cậu muốn mua áo khoác cho ba, để ông tới đơn vị than thở rằng thằng quỷ sứ nhà mình chỉ thích tiêu tiền bậy bạ.
Thế nhưng cậu không có cơ hội, ba mẹ cũng không có cơ hội.
Bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể giả vờ tự nhủ, mình là đàn ông con trai, lớn lên rồi, cậu có thể giống như ba, làm một người đội trời đạp đất, không thẹn với lòng.
Chỉ là thi thoảng khi đang ăn bánh trung thu, cậu nhớ ba luôn bẻ cho cậu một miếng bánh to, nhìn cậu ăn mồm miệng toàn vụn bánh, khen cậu ăn có khí thế.
Cậu ghép được một tấm hình, biết viết một con số, biết viết tên mình, họ đều sẽ khen cậu.
Hữu Hữu nhà ta giỏi quá.
Cậu từng nói, muốn mua máy bay lớn chở họ, còn bảo muốn mua biển cho họ đi chèo thuyền. Họ luôn sờ đầu cậu, cười nói, Hữu Hữu nhà mình tuyệt vời quá.
Ba mẹ thích Hữu Hữu nhất.
Ba thích Hữu Hữu nhất.
Mẹ thích Hữu Hữu nhất.
“Đạo Niên ơi, em không còn ba mẹ thích em nhất nữa rồi.” Thẩm Trường An bụm mặt, bỗng gào khóc, khóc đến mặt mũi nhếch nhác.
Trong thế giới nhộn nhịp này, thật ra từ rất lâu, rất lâu đã chỉ còn lại một mình cậu.
Người có đẹp đi chăng nữa, thì khi khóc cũng chẳng dễ nhìn.
Có một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Đạo Niên, ngài ngửi thấy vị mặn nhàn nhạt. Ngài nhíu mày, nghi hoặc sờ ngực, nơi này… làm sao thế?
Nó như đang khó chịu.
Ngài nghĩ mình nên nói gì đấy, nhưng trong năm tháng dài đằng đẵng ngài ra đời chưa bao giờ cảm thấy thương hại một người đang khóc, càng chẳng bao giờ nghĩ tới phải làm gì vì nước mắt của người khác.
“Đừng khóc.” Ngài cứng đờ xoay người, nhẹ nhàng xoa mái tóc rối bời của Thẩm Trường An, “Không thì… tôi học cách thích em nhất nhé?”
Thẩm Trường An vừa khóc vừa cười nhìn Đạo Niên: “Anh cũng đâu phải ba mẹ em.”
“Em có thể coi tôi như cha mẹ.” Đạo Niên suy nghĩ, “Tuy vừa làm cha vừa làm mẹ hơi phiền nhưng tôi vẫn có thể kiên trì.”
Cha mẹ nhân loại đối đãi với con cái của mình như nào, ngài cũng có thể học để làm. Bé con loài người không dễ dụ, ngài chỉ có thể dụng tâm nhiều hơn để chọc cho cậu vui, chỉ là hơi mệt thôi.
“Em cũng không có ba mẹ trẻ như anh.” Thẩm Trường An lấy tay lau qua quýt trên mặt, Đạo Niên không nhìn nổi, nhét khăn vào tay cậu, “Tôi lớn tuổi lắm rồi, chẳng qua là mặt non.”
“Vâng vâng vâng, thật ra anh là một ông lão hơn trăm tuổi, đủ để em gọi là ông.” Nghĩ đến một người đàn ông lớn tướng như mình ban nãy khóc thành ra vậy, Thẩm Trường An hơi ngượng ngùng, cậu dùng khăn lau sạch mặt mình, thở dài: “Cảm ơn anh, Đạo Niên.”
“Không cần cảm ơn, dù sao tuổi của tôi làm ông em còn thừa.” Đạo Niên thấy mũi của Thẩm Trường An bị gió thổi cho đỏ chót. Ngài cởi áo choàng ngoài của mình khoác lên người cậu, “Đi thôi cháu ơi, ông nội lớn tuổi rồi, muốn về nhà đi ngủ.”
“Mặt dày ghê, vậy mà chiếm lợi em thật.” Thẩm Trường An cởi áo khoác còn mang nhiệt độ cơ thể trên người ra, choàng lại cho Đạo Niên, “Đừng nghịch, tố chất thân thể của em tốt hơn anh nhiều, không bị cảm đâu, anh mới phải cẩn thận đấy.”
Đạo Niên nghiêm mặt: “Tôi sẽ không bị ốm.”
“Anh sẽ không bị ốm, còn em thì khỏe như vâm.” Khoác lại áo cho Đạo Niên, Thẩm Trường An đứng dậy, “Mình về đi ngủ thôi.”
Khóc một trận, tuy hơi mất mặt nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Lúc đi vào cửa nhà, Thẩm Trường An có hơi lo nghĩ, nhỡ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại sau khi khóc của cậu, vậy sau này cậu làm sao gặp người nữa?
May mà những người khác trong nhà đã ngủ, cậu đẩy Đạo Niên vào phòng anh, cởi giày và áo khoác giúp anh, lúc muốn giúp Đạo Niên cởi quần thì bị anh ngăn lại.
“Tôi tự làm được”
“Rồi.” Thẩm Trường An lùi ra ngoài cửa, cười với Đạo Niên, “Chúc ngủ ngon Đạo Niên.”
Đạo Niên thấy cậu khôi phục lại dáng vẻ tươi cười thường ngày, khóe miệng cứng đờ hơi mấp máy: “Chúc ngủ ngon.”
Tối đó, Thẩm Trường An không nghe thấy tiếng hát ngân nga, mơ màng thiếp đi.
Cậu có một giấc mơ hoang đường, trong mơ Đạo Niên mặt vô cảm nói với cậu, “Chàng trai, con chính là đứa cháu thất lạc nhiều năm của ta, đi với ta nhé.”
Đáng sợ tới nỗi cậu không thở nổi, cảm giác bị bạn chiếm lợi trong mơ quả thực là bị thiệt không thể đáp trả.
Chờ cậu khó khăn mở mắt ra, phát hiện có mấy người đứng bên cạnh giường, cặp sinh đôi Thần Đồ và Úc Lũy, còn có chú Triệu và anh Lưu.
“Mọi người… Khụ khụ khụ.” Thẩm Trường An còn chưa ngồi dậy đã nằm về lại.
“Cậu bị ốm rồi.” Chú Triệu đỡ cậu dậy, đưa cho cậu một bát canh màu sắc quái dị, “Nào, uống xong ngủ một giấc là khỏe.”
Thẩm Trường An nghi ngờ nhìn bát canh này, sợ sau khi mình uống hết, chẳng những không khỏi bệnh mà còn bị tiêu chảy.
“Cậu yên tâm, canh này của tôi tuyệt đối chính tông, bao nhiêu… người muốn uống mà chẳng được đấy.” Chú Triệu cầm bát canh đẩy tới bên miệng Thẩm Trường An, “Uống nào!”
Nghĩ đến quyền hành quản lý nhà bếp của chú Triệu, Thẩm Trường An cắn răng uống canh.
Canh trông không bắt mắt, mùi vị lại thơm mát ngọt ngào. Thẩm Trường An một hơi uống hết, cảm giác cuống họng mới rồi còn đau rát khó chịu biến mất không ít, khàn giọng nói, “Cháu cảm ơn chú.”
“Trẻ con bị ốm là rất bình thường, không cần phải sợ.” Chú Triệu nhận cái bát không, “Trưa nay cậu muốn ăn gì để tôi nấu cho cậu.”
“Cháu muốn ăn gà cay (1)”
“Không được, nhiệt”
“Cá dưa chua (2)”
“Hơi cay”
“Vậy thì… ngao ạ?”
“Món đó không có dinh dưỡng gì, để tôi nấu cho cậu canh vịt”
Thẩm Trường An: “…” Thế nên mới rồi chỉ là giả vờ dân chủ hỏi cậu thôi đúng không?
“Đừng làm phiền Trường An nghỉ ngơi”
Bấy giờ Thẩm Trường An mới phát hiện Đạo Niên vẫn luôn ngồi gần cửa sổ, trên đầu gối đặt một quyển sách, xinh đẹp thanh bình hơn bất cứ bức tranh sơn dầu nào trên thế gian.
Thấy Thẩm Trường An cuối cùng cũng chú ý đến mình, Đạo Niên trầm mặt nói, “Hôm qua ai bảo mình khỏe như vâm nhỉ?”
Thẩm Trường An: “…”
“Không ốm được?”
Thẩm Trường An: “…”
Nếu như tối qua cậu không gáy sớm biết đâu lại chẳng ốm. Có đôi khi cơ thể con người quái đản vậy đấy, nhịn không khen, khen cái là xảy ra chuyện.
“Lại còn muốn ăn gà cay, cá dưa chua?” Đạo Niên ném quyển sách trên đầu gối lên bàn trà nhỏ, những người trong phòng sợ tới mức cùng run một cái.
Lưu Mao nuốt một ngụm nước bọt, lấy can đảm nói: “Thưa tiên sinh, cậu Thẩm vẫn còn nhỏ ạ.”
“Đúng ạ đúng ạ.” Chú Triệu xoa tay, vội nói, “Đều tại tôi, nếu như không phải tôi làm Trường An kén ăn thì đã chẳng…”
“Mấy người tới đây, cái khác không học, nhưng lại học được cách nuông chiều trẻ con quá trớn?” Đạo Niên vô cảm liếc họ, “Một đứa bé ngoan đều bị mấy người chiều hư, ra ngoài hết đi.”
Mọi người: “…”
Xong rồi, hôm nay tiên sinh nói nhiều thế này, xem ra thật sự tức giận.
Bọn họ lén nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không có sấm sét vang dội, cũng chẳng có gió táp mưa sa, coi bộ vẫn chưa tức đến mức trở trời.
Bốn người trao đổi ánh mắt, im lặng lui ra khỏi phòng.
Đạo Niên lườm Thẩm Trường An, Thẩm Trường An im lặng kéo chăn, phủ từ dưới mắt trở xuống, bắt đầu ho.
Trông cậu ho đáng thương như vậy, Đạo Niên bạnh mặt, không thể làm gì khác hơn là xoa dịu: “Đã xin nghỉ rồi, đừng lo.”
Bấy giờ Thẩm Trường An mới nhớ ra hôm nay là ngày làm việc, cậu còn phải đi làm. Cậu cầm điện thoại để ở đầu giường, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của đồng nghiệp gọi tới.
Đinh Dương gọi nhiều nhất, cậu gọi lại cho anh ta.
Điện thoại vừa kết nối Đinh Dương đã nghe ngay.
“Trường An à, nghe bạn cậu bảo cậu bị ốm, giờ sao rồi, có người chăm sóc cho cậu không?”
“Em không sao, bị cảm ấy mà.” Thẩm Trường An ho nhẹ hai cái, “Em đang nằm ở nhà bạn, sống những ngày cơm đến há miệng, áo tới đưa tay đây nè.”
“Vậy là tốt rồi.” Đinh Dương thở phào, “Có việc thì gọi anh nhé, mấy ngày nay nhiệm vụ không nặng lắm, không cần phải vội đi làm đâu, chăm sóc tốt cơ thể trước đã.”
“Vâng.” Sau khi Thẩm Trường An nghe xong Đinh Dương thao thao bất tuyệt, cúp điện thoại thấy Đạo Niên vẫn đang nhìn mình. Cậu tưởng anh muốn tiếp tục trách mình, thế là tội nghiệp nhìn anh, “Em biết lỗi rồi, trước khi khỏi bệnh, em nhất định không ăn linh tinh.”
Đạo Niên im lặng cười lạnh: “Ngủ đi, lát nữa tôi gọi em.”
“Em vừa mới tỉnh ngủ mà, đâu ngủ được…” Thẩm Trường An ngáp một cái, đối diện với hai mắt Đạo Niên, bất tri bất giác đã ngủ mê man.
Vẹt Phi Oánh đậu trên ngọn cây, từ trên cao nhìn xuống Hồ Minh chổng mông lên trời đào đất, cười khẩy nói: “Mi trốn đi cơ mà, sao lại trở về rồi? Sợ về Hồ tộc thì không có cách nào ăn nói với trưởng lão à?”
“Câm mồm.” Hồ Minh ném cây cuốc xuống đất, “Cái loại chim rừng đắm mình trong trụy lạc, làm vật nuôi của con người như mi thì có tư cách gì nói ta?”
“Làm vật nuôi thì sao?” Phi Oánh dùng mỏ chim rỉa lông vũ ở bụng, chậm rì rì nói, “Chí ít ta không cần bón phân cho hoa, cũng chẳng phải đào đất trồng cây.”
Hồ Minh nhặt một cục bùn trên mặt đất, tức giận ném về phía Phi Oánh.
Phi Oánh vỗ cánh né được đòn tấn công bằng bùn, cười khẩy bảo: “Tức giận thì làm được gì, dù sao đại nhân cũng chả nhìn mi. Ta thấy chủ nhân con người kia của ta tốt lắm, chẳng những đút ta đồ ngon mà còn cho ta ăn không ít thứ tốt của Tư Mệnh Táo Quân, ở đây mấy ngày, tu vi tăng trưởng vượt mười năm trước, dù sao đãi ngộ tốt như thế, mi có thèm cũng chả được.”
“Không có khí phách, chỉ vì tí lợi ích mà đến cả điểm mấu chốt cuối cùng cũng không cần!”
“Hồ tộc bọn mi trước đây vì tu vi mà quyến rũ thần yêu nhân quỷ, không cần thể diện, bây giờ lại nói tới khí phách với ta?” Phi Oánh nghiêng cái đầu lông nhung, “Mi đang kể chuyện cười đấy à?”
“Mi…”
“Hồ Minh.” Một lão hoa yêu khiêng cuốc ra, thấy Hồ Minh định bắt nạt Phi Oánh thì vội nói: “Cậu đừng có làm Phi Oánh bị thương, cậu Thẩm thích nó lắm đấy, nếu làm nó bị thương, dù cậu Thẩm không nói gì thì đại nhân cũng sẽ mất hứng.”
Hồ Minh: “…”
Phi Oánh vỗ cánh, bay trở về giá chim ở phòng khách. Trước khi cậu Thẩm xuống tầng, nàng phải sửa soạn mình đến trạng thái vật cưng hoàn hảo nhất.
Hồ Minh tức đến biến thành nguyên hình, tìm lý do xin nghỉ một ngày trở về Hồ tộc.
Trưởng lão Hồ tộc thấy Hồ Minh về, nhíu mày: “Đại nhân đột nhiên xây tiên phủ, ngươi có biết là vì sao không?”
Hồ Minh xấu hổ nói mình không thể tới gần đại nhân, thân là hồ yêu tu thuật mê hoặc từ nhỏ, sức quyến rũ không bằng con người chính là sự sỉ nhục to lớn với y.
“Còn có thể là ai ạ, chẳng biết con người kia dùng thủ đoạn gì mà đại nhân không những xây tiên phủ ở đây vì hắn, mà còn cho hắn quyền ra vào tiên phủ tùy ý. Cả tòa tiên phủ, tiên yêu ký sinh bên cạnh đại nhân đều tâng bốc hắn, mở miệng cậu này cậu kia, cứ như kẻ ấy là chủ nhân thứ hai của tiên phủ vậy”
“Kể cả Thần Đồ và Úc Lũy cũng thế?”
“Đến cả hai vị Môn Thần (3) cũng thế, thi thoảng bọn họ còn đảm nhận việc lái xe, chở con người đó đi làm”
Trưởng lão Hồ tộc nghe vậy nhíu chặt lông mày: “Đại nhân ngẫu nhiên thiên vị thì không lo, nhưng rõ ràng ngài ấy thiên vị loài người thế này, vậy thì để những tộc khác ở chỗ nào?”
“Con nghe ngóng được một tin.” Hồ Minh thêm mắm thêm muối, “Đại nhân Thiên Đạo vì nhân loại, khiến cho cơn bão sắp đổ bộ thành thị con người biến mất trên biển.”
“Đại nhân Thiên Đạo muốn phá vỡ pháp tắc Đại Đạo để lại vì con người kia?” Trưởng lão Hồ tộc cả giận, “Hồ đồ, lũ con người ấy suốt ngày hô hào con người chiến thắng thiên nhiên, đại nhân Thiên Đạo lại còn mặc kệ chúng, lẽ nào muốn…”
Lẽ nào muốn khiến mình giống Đại Đạo, im hơi lặng tiếng biến mất ư?
Lúc trước Đại Đạo sụp đổ, vô số thần yêu ngã xuống, may mà bốn mươi chín pháp tắc trời đất tự động tập hợp lại tạo thành Thiên Đạo, mới không khiến thế giới này tiếp tục tách rời sụp đổ. Từ đó về sau, loài người dần trở nên hưng thịnh, thời điểm ấy con người vẫn còn hết sức kính sợ thần yêu, không dám đắc tội bọn họ.
Thế nhưng theo cuộc sống ngày càng giàu có của con người, sự ỷ lại vào thần yêu của chúng càng ít đi, thậm chí có vô số nhà văn viết những câu chuyện lật đổ trời đất, tự lập làm vua. Thần yêu tiên ma không còn là sự tồn tại mà chúng sợ hãi nữa, mà là chất liệu dưới ngòi bút để chúng biên soạn chuyện xưa.
Hễ là người có tí tài văn chương, bọn chúng dám nói là sao Văn Khúc hạ phàm, chỉ cần là kẻ hơi có tài tướng lĩnh, bọn chúng cũng bảo sao Văn Khúc hạ phàm. Phụ nữ có chút địa vị, dám nói mình là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, Phượng hoàng chuyển thế.
Cũng chẳng biết ai cho chúng lá gan mà dám giẫm lên thần tiên để rêu rao bản thân.
Ai mà ngờ đó còn chưa phải chuyện tồi tệ nhất, giờ con người đã không công nhận thần tiên ma quỷ, dựa vào bản thân bay lên trời chui xuống đất, xuyên núi xuống biển, hận không thể xưng bá cả hệ ngân hà.
“Chẳng phải có lời đồn, pháp tắc Thiên Đạo không đầy đủ, có pháp tắc bỏ chạy thành khắc tinh của Thiên Đạo đấy ư?” Hồ Minh nhỏ giọng nói, “Nếu để cho pháp tắc trốn đi này hợp thể với Thiên Đạo, hoặc là khiến nó biến mất, có phải là không gì có thể uy hiếp Thiên Đạo không ạ?”
“Khó lắm.” Trưởng lão Hồ tộc lắc đầu, “Không ai biết, đường sống này giấu ở chỗ nào Nhân tộc.”
Thiên hạ dựa vào bốn mươi chín pháp tắc mới có thể lưu chuyển thời gian, khiến biển cả hóa nương dâu. Tuy luôn có người bảo muốn đi kiếm đường sống này, nhưng thần yêu đều biết, bọn họ dựa vào sự phù hộ của Thiên Đạo mới có thể sống đến nay.
Nhưng bây giờ Thiên Đạo bỗng nhiên thay đổi, điều này khiến họ không thể lờ đi.
Nếu có thể tìm được đường sống ấy, hủy nó đi hoặc hợp lại với Thiên Đạo thì tốt.
“Bạn của Trường An sống ở đây thật hả?” Trần Phán Phán xách theo một túi hoa quả, ngửa đầu nhìn cổng lớn lấp lánh ánh vàng bên ngoài khu dân cư. Cô từng nghe qua về tiếng tăm của khu này, nghe đâu an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài không vào được. Từng có phóng viên muốn vào chụp ảnh trộm, kết quả vừa vào đã bị bảo vệ phát hiện.
Lời đồn về khu này nhiều vô kể, có người nói có nhân viên công tác bí mật ở đó, cũng có người bảo ở trong đặt cơ mật quốc gia, cho nên không ai vào được.
Lời đồn kỳ lạ hơn là bảo nơi này bị ma ám, người đi vào đều sẽ mất trí nhớ. Cho nên không một ai biết khu dân cư này trông như thế nào.
“Liệu tụi mình có bị bảo vệ cổng đuổi ra không?” Đinh Dương chột dạ, vì tới thăm bệnh Trường An, sắp đi vào khu dân cư truyền thuyết thần bí mà anh ta vô cùng căng thẳng.
“Ông gọi điện cho Trường An rồi mà.” Điều kiện gia đình Từ Trạch khá tốt, cũng từng nghe nói về khu này. Khi ấy cha mẹ anh ta muốn mua nhà ở đây, vừa mới bắt đầu nghe ngóng đã có người khuyên họ đừng chọc vào người khu này, càng đừng mơ mộng hão huyền ở trong.
Thế nên từ đó về sau, nhà anh ta giấu kín về khu này, không ngờ bạn của Trường An lại ở đây. Bảo sao có thể tùy ý chi nhiều tiền như vậy cho công việc quảng cáo của bộ phận họ, thậm chí còn tùy tiện cho Trường An mượn xe lái chơi.
“Chắc các cô cậu là bạn của cậu Thẩm.” Bảo vệ cổng lạnh lùng vô tình với người ngoài trong truyền thuyết nở nụ cười chân thành đi tới, “Mời đi theo tôi qua bên này.”
“Cảm ơn anh.” Từ Trạch lịch sự nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Bảo vệ vừa dứt lời, cổng lớn đã từ từ mở ra, anh ta làm một tư thế xin mời: “Mời.”
Sau cổng là một con đường rộng lớn, không biết hai bên đường trồng hoa gì mà mùa đông vẫn nở vô cùng tươi đẹp. Đinh Dương và Trần Phán Phán sững sờ bởi diện tích xanh hóa trong khu dân cư, không khỏi nghi ngờ mắt mình.
“Trong khu dân cư không có nhiều hộ gia đình, cậu Thẩm ở biệt thự gần phía trong.” Bảo vệ vừa dứt lời, bỗng có một con hươu sao chạy ra từ trong rừng cây, sau đó nhanh chóng lẩn vào rừng.
“À.” Bảo vệ giải thích hết sức tự nhiên, “Đấy là hươu được nuôi, bọn tôi có giấy phép chăn nuôi chính quy.” Anh ta nói xong, trong rừng lại có một con công màu xanh lam đi ra. Con công kiêu căng liếc nhìn đám Đinh Dương, đứng ở giữa đường không đi.
“Những người này là bạn của cậu Thẩm.” Nụ cười của bảo vệ không đổi, “Ngài Lưu cố ý báo cho tao biết để đi đón mấy vị khách này vào.”
Con công mới rồi còn rất kiêu căng nện bước chân chui vào trong bụi cỏ.
“Con công này… có thể nghe hiểu tiếng người à?” Đinh Dương nghẹn họng nhìn trân trối.
“À.” Bảo vệ cổng bình tĩnh cười nói, “Con công này có chút linh tính, tuy không hiểu tiếng người nhưng biết nhìn sắc mặt.”
“Chắc chỗ này của các anh không có gấu trúc đâu nhỉ?” Trần Phán Phán nhỏ giọng nói.
“Sao cô lại nghĩ thế?” Bảo vệ cười, “Gấu trúc là bảo vật quốc gia, ngoài quốc gia thì đâu ai có tư cách chăn nuôi.”
Nghe được lời giải thích này, Trần Phán Phán không khỏi thở phào, dù rằng chính cô cũng không hiểu tại sao lại thế.
Chắc là bởi vì người có tiền đi nữa cũng chỉ có thể giống người bình thường, không được nuôi bảo vật quốc gia ở nhà chăng.
“Xịn xò thật.” Đinh Dương ngửa đầu nhìn cây cối tươi tốt xanh um xung quanh.
Cách sống của người có tiền thật sự ngoài sức tưởng tượng của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]