"Người qua đường thì sao chứ, cao thủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng là vị sư quét rác không có tiếng tăm gì đấy."
Thẩm Trường An ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã của hai thầy trò.
"Dựa theo quy định có liên quan của nước ta, nếu người khác không có sự cho phép của chủ sở hữu, sẽ không được xâm nhập vào không gian riêng tư của chủ sở hữu. Ngoài ra, chúng tôi tôn trọng tín ngưỡng Tôn Giáo, nhưng cấm không được truyền giáo nơi công cộng, hai vị đạo trưởng có vấn đề gì thì có thể từ từ trao đổi riêng với nhau."
Đóng cửa lại đánh nhau cũng được, chỉ cần đừng kéo cậu xuống nước là được.
"Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu có tư chất bất phàm, có hứng thú nghiên cứu học tập Đạo giáo cùng với tôi không." Ông cụ nhanh chóng sửa miệng, đổi từ nghiên cứu tôn giáo thành thảo luận học thuyết, "Đạo giáo cũng là một phần của triết học, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về triết lý sống và ý nghĩa của sinh mệnh."
Thẩm Trường An: "Cảm ơn, nhưng có lẽ cháu không có thiên phú trở thành nhà triết học đâu."
Dường như ông cụ không muốn buông bỏ kế hoạch thảo luận về triết lý sống với Thẩm Trường An, nên vẫn tiếp tục khuyên bảo: "Tới chỗ chúng tôi, tôi có thể trả lương cao......"
"Thôi đừng có nói nữa, cái đạo quán rách nát kia của ông, một năm bốn mùa chẳng có bao nhiêu khách hành hương, nó miễn cưỡng duy trì được đến giờ đều dựa vào sự hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728244/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.