Bầu không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Đạo Niên nhìn Trường An mà không nói gì, Trường An run tay, ôm một con chim còn chưa đủ lông đủ cánh và cũng không biết phải nói gì.
"Đạo Niên, tôi nên làm gì bây giờ?" Thẩm Trường An đợi gần nửa phút cũng không nhận được câu trả lời của Đạo Niên, lại thấy con chim nhỏ trong lòng bàn tay đang run lên, như sắp bị đóng băng luôn rồi, trong lòng có chút luống cuống: "Nếu biết trước nó là trứng chim thì tôi sẽ đặt nó về tổ, bây giờ người nó dính phải mùi của người lạ, nên cho dù có đưa nó về, chim mẹ cũng sẽ không chấp nhận nó nữa."
Chim non như thế này, căn bản là cậu không thể nuổi sống được.
-- -- --
Các trưởng lão của tộc chim trở về tộc trong nỗi tuyệt vọng, bọn họ đẩy ra cánh cổng của điện thần phượng hoàng, hoảng hốt quỳ xuống đất.
Tộc chim của bọn họ thật sự đã đi tới thời khắc không còn hy vọng gì rồi sao?
Nhưng vào lúc này, có một ngọn đèn dưới chân tượng thần phượng hoàng, cháy lên chút sáng mờ mờ ảo ảo.
"Đèn phượng hoàng......"
"Sáng?"
Tim của ngọn đèn này được làm bằng lông phượng hoàng, nước mắt phượng hoàng làm dầu đèn, nếu có một con phượng hoàng nào đó được sinh ra trên thế giới này, thì ngọn đèn này sẽ sáng lên, nhưng trong mấy ngàn năm qua, ngọn đèn này chưa từng được thắp sáng.
Hiện tại cái đèn này lại đột ngột bật sáng, làm cho các trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728236/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.