Cậu chậm rãi cúi đầu, khi nhìn thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay Đạo Niên, thì lập tức hiểu được ý nghĩ của lời mà chị gái đã nói lúc nãy.
"Anh cũng không nhắc tôi." Thẩm Trường An buông tay Đạo Niên ra, khẽ nói, "Giờ bị người ta hiểu lầm luôn rồi."
"Hiểu lầm cái gì?" Đạo Niên cúi đầu nhìn tay mình với khuôn mặt không có cảm xúc, như thể vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của lời mà chị gái đã nói là gì.
Thẩm Trường An vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi hiểu thì ngược lại sẽ xấu hổ hơn thôi, "Tôi đi ngủ đây."
Khi vừa leo lên giường trên, cậu liền nghe thấy Đạo Niên nói: "Từ trước tới nay, tôi không quan đến người ngoài nói gì."
Chân Thẩm Trường An hơi mềm ra, suýt nữa đã ngã từ trên cao xuống, cậu yếu ớt ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Thế hóa ra là anh biết hả?"
Đạo Niên híp mắt, dáng vẻ tôi không nghe thấy gì hết.
Thẩm Trường An không có cách nào với y, đành phải rụt đầu nằm trở lại, tuy nhiên lần này cậu không có kéo rèm, vì cậu cứ cảm thấy nhân viên tàu hỏa lúc nãy có gì đó không ổn.
Hay là chờ đến lúc Đạo Niên ngủ say rồi tìm nhân viên tàu hỏa kia hỏi cho rõ đi?
Kế hoạch rất rõ ràng, nhưng cơ thể thì lại không đủ kiên cường, cậu loáng thoáng nghe thấy Đạo Niên thở dài một tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Cả khoang xe cực kỳ im ắng, mọi người đều chìm vào giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728219/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.