🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Đây là...... Thứ gì vậy?" Thẩm Trường An bị con ác thú khổng lồ kia thu hút tất cả sự chú ý, cho nên cũng không nhận thấy Đạo Niên đã lén đưa một chân ra, nhẹ nhàng làm ác thú bị vấp ngã xuống đất.

Một sinh vật có cơ thể phát triển không phù hợp với logic như vậy, Thẩm Trường An chỉ nhìn thấy trong các game kém chất lượng trên web vào vài năm trước. Trong gần hai năm qua, yêu cầu mà người chơi dành cho game càng ngày càng cao, mà các nhà phát triển game cũng cảm thấy ngại nên không tạo ra những mô hình game xấu như vậy nữa rồi.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy thứ đồ chơi nào thấy gớm như vậy, nó xấu xấu đến độ làm cậu suýt nôn ngay tại chỗ luôn.

"Đừng nhìn." Một bàn tay hơi lạnh che hai mắt cậu lại, làm trước mắt cậu trở nên tối đen như mực.

"Xấu lắm, nhìn đau mắt."

Sau khi Diêm Vương đứng dậy từ trên nền đất, vội vàng đóng cánh cổng đi thông từ địa phủ đến trần gian xong, thì nhìn thấy cảnh này, nên đã thu lại cái chân đang bước về phía Đạo Niên.

"Không biết đây là đâu, vì sao lại có một con quái vật đáng sợ đến như vậy?" Đạo Niên một bên bảo vệ Thẩm Trường An trong vòng tay của mình, một bên thừa dịp Thẩm Trường An không nhìn thấy gì, phất tay đè con hung thú đang giãy giụa muốn bò dậy xuống mặt đất lần nữa.

Đây là thứ gì, ngài còn không rõ à?

Đường đường là Thiên Đạo, thế mà cũng học được nói kiểu, làm một kiểu luôn rồi?

Con hung thú của địa ngục này sống nhờ tích lũy những ý niệm xấu xa, ăn sinh hồn của tất cả sinh linh trên thế giới và còn có khả năng nuốt thiên độn địa. Nó đã bị nhốt ở nơi sâu nhất trong địa ngục suốt nhiều năm, không thể ra ngoài làm hại sinh linh được, nhưng không ngờ hôm nay lại đột nhiên thoát ra ngoài.

Nếu Thiên Đạo đại nhân không ở đây, e rằng con ác thú này sẽ làm xáo trộn toàn bộ địa phủ, cuối cùng chạy trốn đến thế giới con người. Với năng lực của con ác thú này, chỉ cần chớp mắt một cái là đã có thể hút mất linh hồn của vô số sinh vật, đến lúc đó, dù cho Thiên Đạo đại nhân tự mình ra tay thì cũng sẽ có rất nhiều tổn thất.

Vả lại......

Nếu việc con hung thú này trốn thoát đã được định sẵn từ trước thì Thiên Đạo đại nhân cũng sẽ không xuất hiện.

Nghĩ vậy, trong lòng Diêm Vương liền cảm thấy may mắn vô số lần, vì hôm nay ông đã dám lấy hết can đảm đi xin gặp Thiên Đạo đại nhân, cũng mời y đến địa phủ. Điều trùng hợp hơn nữa là người mà Thiên Đạo coi trọng nhất cũng đã đến đây, vì vậy cho dù Thiên Đạo đại nhân không muốn nhúng tay vào những việc này, nhưng để bảo vệ cho người này an toàn, cũng sẽ lựa chọn ra tay.

Mọi thứ đều là sự sắp đặt của vận mệnh, thật sự rất cảm ơn cái người đã làm Thiên Đạo mê muội này, vì nếu không có cậu, địa phủ của bọn họ phải gặp rắc rối lớn rồi.

Thẩm Trường An, người vẫn hồn nhiên không biết mình đã trở thành vị cứu tinh của địa phủ, nắm lấy Đạo Niên, nhìn trộm con ác thú đang nằm trên mặt đất qua khe hở ngón tay, rồi trông thấy nó gầm gừ với mình một tiếng, như thể đang muốn xông về phía mình.

Thấy thế, Thẩm Trường An nhanh chóng kéo Đạo Niên trốn sau lưng Thành Hoàng, nhỏ giọng nói với y: "Trông con thú hung dữ này có chút đáng sợ, anh đừng đi ra ngoài."

Vị Thành Hoàng đang đứng chắn trước người Đạo Niên và Thẩm Trường An bằng cơ thể nhỏ bé:......

Đến tột cùng là ông đã làm sai cái gì mà phải đối mặt với một cái kết như vậy chứ?

Con hung thú không hiểu tiếng người, nó gầm lên một tiếng giận dữ, nói ra những lời độc ác, nhưng mà ngoại trừ Diêm Vương có tu vi rất cao, cùng với Đạo Niên có thể nghe hiểu mọi ngôn ngữ của sinh linh trên thế giới này ra, thì Thành Hoàng và Thẩm Trường An đều cho là nó đang gầm gừ gọi bậy.

"Diêm La tiểu tử, ta đã bị nhốt trong địa phủ mấy vạn năm rồi, ngay khi xích khóa hồn đứt gãy, thì đó cũng là ngày ta rời khỏi địa ngục, nhưng vì sao ngươi lại muốn ngăn cản ta?!" Hung thú nhìn Đạo Niên đang được Thành Hoàng "bảo vệ" ở sau người, "Còn ngươi là ai, vì sao có thể cản đường ta?"

"Ngay khi xích khóa hồn đứt gãy, đó cũng đúng là ngày ngươi rời khỏi địa ngục. Nhưng tính tình hung ác của ngươi lại khó bị thuần phục, mới thoát ra đã muốn ăn sinh hồn, đã làm trái với quy tắc của nhân viên địa phủ, vì thế sẽ bị bắt theo luật nơi đây." Có Đạo Niên ở đây, nên Diêm Vương có thể đứng thẳng lưng, nói chuyện cũng tự tin hơn.

"Ăn nói xằng bậy, một địa ngục nhỏ bé, lấy tư cách gì quản ta?"

"Ngươi đang ở trong địa ngục, vì vậy phải tuân theo quy tắc ở địa ngục của ta. Bây giờ ngươi làm trái quy tắc, đương nhiên phải bị xử phạt." Diêm Vương ném ra con dấu của Diêm Vương trong tay, "Ác thú to gan, còn không mau bó tay chịu trói?!"

Hung thú cười lạnh, chỉ là một Diêm Vương nhỏ bé, nó còn không bỏ vào trong mắt.

Thế nhưng khi nó còn chưa kịp rút lại nụ cười của mình thì đã phát hiện con dấu của Diêm Vương có sức mạnh trói buộc nó.

Chuyện này không có khả năng, nó là hung thú do ác khí trong trời đất này tạo thành, không nằm trong phạm vi quản lý của Diêm Vương, nhưng vì sao con dấu của Diêm Vương lại có tác dụng với nó chứ?

Bản thân Diêm Vương cũng khá bất ngờ, ông ném con dấu Diêm Vương ra, chỉ vì muốn giả vờ giả vịt trước mặt Thiên Đạo đại nhân và nhân cơ hội này làm y ra tay giúp đỡ mình một phen, mà không ngờ sau khi con dấu Diêm Vương bay ra ngoài, thế nhưng lại cảm nhận được linh hồn của ác thú.

Đây là......

Ông lén nhìn Thẩm Trường An bên cạnh Đạo Niên, chẳng lẽ Thiên Đạo đại nhân đã mở cửa sau cho ông à.

Dưới sự không chế của con dấu Diêm Vương, con quái thú vô cùng hung dữ kia không thể động đậy được, nó liều mạng muốn đứng lên, thoát khỏi sự áp chế mà con dấu Diêm Vương dành cho nó, nhưng cho dù nó có trốn như thế nào, nó cũng không thể thoát khỏi tầm ngắm của con dấu Diêm Vương.

"Đạo Niên, anh xem cảnh này có giống cảnh Pháp Hải lấy ra bát vàng thu phục Bạch Tố Trinh không?" Thẩm Trường An nhìn ánh sáng vàng phát ra từ con dấu Diêm Vương đang bao phủ ác thú, nhỏ giọng nói với y, "Đến cuối cùng, liệu con ác thú này có vèo một cái, bị hút vào con dấu Diêm Vương không đây?"

Thành Hoàng yên lặng quay đầu nhìn Thẩm Trường An, tiểu tiên sinh, tốt xấu gì thì ngài cũng làm ơn nghiêm túc một chút đi, đây là ác thú đã tồn tại qua vô số ngàn năm, một con ác thú mà chỉ cần ác niệm trên thế giới này càng nhiều thì sẽ càng mạnh hơn đó.

"Có lẽ được." Đạo Niên mặt không cảm xúc nói, "Trên TV đều chiếu như vậy mà."

Sau khi nói xong, y lén lút nâng ngón tay lên rồi lại hạ xuống.

Con ác thú vẫn đang đấu tranh với con dấu Diêm Vương lập tức cảm nhận được sức lực toàn thân mình chỉ trong chớp mắt đã mất sạch, cơ thể nó nhanh chóng bị nén lại, cuối cùng bị hút vào trong con ấn của Diêm Vương, thậm chí còn không kịp nói một câu di ngôn.

"Thu, bị thu vào rồi?!" Thẩm Trường An trợn mắt há hốc mồm, "Quá lợi hại rồi!"

Diêm Vương cầm con dấu Diêm Vương bằng đôi tay đang run rẩy, đúng vậy, ngay cả ông cũng không ngờ nó lợi hại đến như vậy.

Đây là quyền Thiên Đạo đại nhân giao cho ông.

"Cảm ơn......" Diêm Vương đi đến trước mặt Đạo Niên và Thẩm Trường An, muốn hướng Đạo Niên nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ đến dường như Thiên Đạo đại nhân cũng không muốn tiết lộ năng lực và thân phận của y trước mặt người này, nên liền đổi giọng: "Để hai vị gặp phải chuyện không hay này, tôi cảm thấy rất có lỗi."

Thẩm Trường An lắc đầu: "Không ai muốn chuyện này xảy ra cả, ngài không cần xin lỗi đâu."

"Cảm ơn tiểu tiên sinh đã thông cảm, dù vậy, lòng tiểu vương vẫn cảm thấy băn khoăn. Không biết tiên sinh có người thân nào đã qua đời chưa, để khi tiểu vương sắp xếp việc đầu thai chuyển thế, sẽ thuận tiện sắp xếp một chút." Trước mặt Thiên Đạo, Diêm Vương không ngần ngại mở cửa sau cho Thẩm Trường An.

"Không biết đại nhân là ai vậy?" Thẩm Trường An nghe ông gọi mình là tiểu vương thì một suy đoán đáng sợ lập tức nảy lên trong lòng.

"Tiểu vương phụ trách quản lý những việc vặt vãnh ở âm phủ, nên đám quỷ quái đã cho tiểu vương mặt mũi, gọi tiểu vương là Diêm La Vương." Diêm Vương cười vô cùng khiêm tốn.

Thẩm Trường An: "......"

Hóa ra vị này chính là Diêm La Vương "Diêm Vương bảo ngươi chết vào canh ba, thì sao có thể giữ ngươi đến canh năm" trong truyền thuyết.

Bản thân là một người còn sống, nên cậu cũng có một loại kính sợ tự nhiên với Diêm Vương.

"Thì ra ngài là Diêm Vương, vãn bối chào ngài Diêm Vương." Thẩm Trường An muốn chào Diêm Vương, Diêm Vương lập tức nói không dám, làm sao cũng không chịu nhận cái lễ này của Thẩm Trường An.

Thấy ông như vậy, Thẩm Trường An cũng không tiếp tục kiên trì, cậu quay đầu nhìn Đạo Niên, không biết liệu sau khi nhìn thấy những thứ diễn ra vào ngày hôm nay, chủ nghĩa duy vật trong lòng Đạo Niên có bị phá thành mảnh nhỏ không nữa?

"Cha mẹ tôi đã đầu thai chuyển thế hết rồi, vậy nên cũng không có ai đặc biệt thân thiết cả." Thẩm Trường An nảy lên một ý nghĩ trong lòng, "Khoảng thời gian trước, may mắn gặp được Thành Hoàng gia, trùng hợp biết được tại hạ cũng không phải là con ruột của cha mẹ, không biết Diêm Vương có thể kiểm tra cha mẹ ruột của tôi là ai được không?"

Diêm Vương lập tức đồng ý, tiếp theo liền gõ nhẹ vào con dấu Diêm Vương, bên trên liền hiện rõ quan hệ họ hàng của Thẩm Trường An ở kiếp này. Nhưng điều làm ông cảm thấy ngoài ý muốn là con dấu Diêm Vương cũng không có thông tin khi Thẩm Trường An ra đời, như thể cậu xuất hiện từ trong hư không và không có kiếp trước.

Nhưng Thẩm Trường An rõ ràng là người có công đức của mười kiếp, là một người tốt mà ngay cả quỷ thần cũng phải khách sáo ba phần, thì làm sao có thể không có kiếp trước chứ?

Ông xem kỹ hơn, trong đó có những lời giới thiệu chi tiết về bạn bè người thân của Thẩm Trường An, khi đến nội dung có đề cập đến Thiên Đạo đại nhân, thì những ghi chép đó liền bị thay thế bằng luồng ánh sáng mạnh, không đọc được một chữ nào hết.

Đã đưa lời hứa ra, nhưng kết quả lại không tìm ra được gì cả, Diêm Vương có hơi xấu hổ, ông lén liếc nhìn Thiên Đạo đại nhân, lúc này đối phương đang nắm lấy tay người yêu nhỏ bé với vẻ mặt tái nhợt, dáng vẻ như ngay giây sau sẽ ngất đi, căn bản không nhận thấy được ánh mắt xin giúp đỡ của ông.

Vào thời khắc mấu chốt, trông cậy vào y thì có ích gì chứ?

Dường như Thiên Đạo đại nhân đã nghe được tiếng lòng của ông, sau khi khẽ nâng mí mắt liếc nhìn ông một cái thì cơ thể chợt lảo đảo, như sắp ngã xuống đất.

"Đạo Niên?" Thẩm Trường An tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Đạo Niên, "Anh bị sao vậy?"

"Không biết tại sao, nhưng đầu gối đột nhiên đau quá." Đạo Niên sắc mặt trắng bệch, nửa người dựa vào Thẩm Trường An, cười khổ nói, "Là do tôi quá nóng vội, nghĩ mình có thể đi đường rồi, liền gấp không chờ nổi đi xa như vậy, còn gặp phải những rắc rối kỳ lạ này nữa."

"Cái này sao có thể trách anh được?" Thẩm Trường An nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện không có nơi nào thích hợp để ngồi, vì thế đã cởi áo khoác trên người lót lên mặt đất, rồi đỡ Đạo Niên chậm rãi ngồi xuống, "Anh ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát đi, có thể là do chân đã lâu không đi lại, nên có chút không thích ứng, sau này sẽ dần dần tốt lên thôi."

"Thật chứ?"

"Đương nhiên là thật." Thẩm Trường An xoa đầu gối Đạo Niên, "Sau này anh sẽ không bao giờ cần dùng đến xe lăn nữa."

Đạo Niên cúi đầu, trên mặt lộ vẻ đau khổ.

Thẩm Trường An nghĩ rằng y đang buồn vì những ký ức không thể đi lại trong quá khứ, vì vậy liền bắt đầu ước hẹn sau này sẽ đi ăn, đi chơi, đi ngắm phong cảnh ở đâu với y.

Vẻ mặt của Đạo Niên dường như đã tốt hơn một chút, nhưng cũng không nhiều.

Diêm Vương ngẩng đầu nhìn con dấu Diêm Vương sáng rực trên khuôn trung, cảm thấy hai mắt mình có chút khó chịu, chắc là do ánh sáng công đức quá sáng nên chói mắt rồi.

Trong những ghi chép dày đặc về cuộc đời Thẩm Trường An, Diêm Vương còn phát hiện số tuổi thọ của cậu bị bỏ trống, nói cách khác là đối phương sống đến bao nhiêu tuổi, người làm Diêm Vương là ông và Sổ Sinh Tử đều không quản được.

Hể?

Diêm Vương nhìn kỹ, phát hiện thọ mệnh của một người thân Thẩm Trường An chỉ còn chưa đầy hai tiếng.

"Thẩm tiên sinh." Chờ Thẩm Trường An và Đạo Niên nói chuyện gần xong, Diêm Vương mới đi qua nói, "Tiểu vương kiểm tra thấy có một người thân của Thẩm tiên sinh sắp qua đời, nếu ngài còn điều gì muốn nói với người họ hàng này, tiểu vương mong có thể đưa tiên sinh đi đến đó một đoạn."

"Người thân của tôi?" Thẩm Trường An sửng sốt, người thân của cậu đều đã qua đời từ lâu, nào còn người thân nào nữa đâu, chẳng lẽ Diêm Vương đang nói đến cha mẹ ruột của cậu?

"Chính là bà cụ này." Diêm Vương duỗi tay vẫy trên không trung, không trung lật tức xuất hiện hình ảnh của một người.

Đây là bà nội của...... Cậu?

Trong những năm tháng trưởng thành của Thẩm Trường An, cậu cũng không muốn nhớ lại bà cụ này lắm, ngay cả nỗi hận mà cậu dành cho bà, cũng đã tiêu tan hơn phân nửa sau khi biết mình không phải là con ruột của ba mẹ.

Không phải là có tha thứ hay không, chỉ là vì cuộc đời của cậu còn dài, mà bà đã từ từ già đi, nên chỉ có thể quên thôi.

"Thẩm tiên sinh?" Diêm Vương thấy cậu ngẩn người, vì thế lại gọi một tiếng.

"Tôi......" Thẩm Trường An hé miệng, rồi đột nhiên cảm thấy việc mình có gặp hay không gặp bà, đối với bà và với chính mình, dường như cũng không quan trọng mấy.

Vừa định từ chối thì cậu nhìn thấy bà cụ cô đơn trong hình ảnh đang trình chiếu, lấy ra một tấm ảnh từ dưới gối đầu.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Diêm Vương: Cơm chó là vô số tia sáng, chói sáng đến mức khiến người ta hốt hoảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.