Hai cái hộp trông bình thường này lại chứa đựng những thứ rất không bình thường.
Một hộp thì đựng từng viên ngọc trai lớn tròn trịa sáng bóng, một hộp thì đựng đá quý kim cương với nhiều màu sắc khác nhau đã được cắt mài và đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu hít một hơi thật sâu, đóng nắp lại, nhìn Đạo Niên bằng nét mặt nặng nề: "Đạo Niên, chuyện này có gì đó không tốt lắm."
"Sao vậy?" Đạo Niên cầm lấy hộp đựng ngọc trai, lấy ngọc trai ra ngắm nghía một chút.
Mấy năm gần đây tộc nước sống cũng không dễ dàng gì, nước biển bị con người làm cho ô nhiễm trầm trọng nên ngọc trai được nuôi cũng không còn được như trước. Muốn lấy ra ngắm cũng phải chê nó chưa đủ tròn chưa đủ to.
"Tặng món quà quý giá như vậy, còn ân cần đưa này đưa kia, vừa nhìn là biết có chuyện muốn nhờ vả." Thẩm Trường An càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, "Không được không được, chúng ta nên trả lại cái này thôi."
"Trường An, tính tình ngày thường của cậu rất nhiệt tình mà, sao bây giờ lại nhát gan quá vậy?" Lưu Mao cười nói, "Nếu người ta dám đưa, cậu cứ dám nhận. Có tiên sinh ở đây cậu sợ gì chứ?"
"Làm sao có thể giống được, những việc tôi thường làm là những việc trong khả năng cho phép, sẽ không làm tôi cảm thấy khó xử. Nhưng chính vì Đạo Niên, nên mới cần phải cẩn thận hơn, lỡ như việc mà bọn họ muốn nhờ sẽ mang đến rắc rối cho Đạo Niên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728164/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.