"Hình như...... Có hơi lạnh á?" Trần Phán Phán quấn chặt áo khoác trên người, vì đẹp nên hôm nay cô mặc một cái váy phối hợp với áo khoác, mọi thứ đều ổn, chỉ là cái áo khoác đó không thể chống lạnh mà thôi.
"Không phải hình như, mà là thật sự rất lạnh." Đinh Dương nhìn Trần Phán Phán rồi cúi đầu sờ vào áo khoác của mình, kéo khóa kéo chặt lại, dào dạt đắc ý nói, "May mà tôi mặc đồ dày đấy."
Trần Phán Phán: "Đồ thối tha thích khoe khoang!"
"Cầm lấy này." Từ Trạch quàng một cái khăn lên người Trần Phán Phán, "Sau này nhớ mặc đồ nhiều chút."
"Cảm ơn nha." Bởi vì thật sự quá lạnh nên Trần Phán Phán cũng để ý đến chuyện gì nữa, cô cầm khăn quàng cổ quấn luôn lên người.
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, nhiệt độ trong phòng như đã liên tục giảm xuống vài độ, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng nước trong ly đã bắt đầu đóng băng từ từ.
Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong sân, thụ yêu không thể biến hình đã sớm sợ tới mức run bần bật, lá cây không ngừng rơi xuống đất, nó không nhịn được mà chửi má nó ở trong lòng, cái người trên lầu kia đang làm cái gì vậy, khí thế này sao mà giống Diêm Vương đi tuần quá vậy?
Diêm Vương là vua của địa phủ, trong tay có vô số âm binh, trông coi việc luân hồi của sinh linh trong sáu cõi, đưa mắt nhìn toàn bộ Yêu giới, không có một con yêu quái nào dám vô lễ với Diêm Vương cả.
Bây giờ thì hay rồi, nhân vật lớn mà không ai ở Yêu giới dám đắc tội, lại bị đại lão này mời đến.
Về phần tại sao đối tượng mà thụ yêu hoài nghi đầu tiên là Thẩm Trường An, thì là bởi vì trong phạm vi mười dặm, ngoài Thẩm Trường An có thể chất đặc thù, có thể cảm ứng và triệu hoán thần linh, thì còn có ai khác làm được nữa đâu.
Có câu nói gọi là mời thần đến thì dễ, đưa thần đi thì khó, giờ nó phải chờ xem Thẩm Trường An bị Diêm Vương tát một cái té từ trên lầu xuống đây mới được.
Ai bảo cậu suốt ngày bắt nạt cây làm gì!
Chưa nghe câu "Mọi người đều có trách nhiệm yêu quý thực vật" à?
Trong phòng làm việc, sau khi Đỗ Trọng Hải và dì Quyên thấy Thẩm Trường An đốt nhang thì liền nín thở, bọn họ chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Đốt nén nhang thần, một là tôn kính trời đất, hai là bày tỏ ước nguyện, ba là vái lạy thần linh.
Khi Thẩm Trường An khom lưng lần đầu tiên, Đỗ Trọng Hải và dì Quyên lập tức cảm nhận dường như có điều gì đó huyền diệu khó giải thích đang lượn lờ trong không khí, đây có nghĩa là lời mời thần của Thẩm Trường An đã được nén nhang này gửi đi.
Lạnh.
Lạnh buốt xương, đây không phải là cái lạnh khi đứng trên nền tuyết, mà là cái lạnh khi đã đến gần cái chết và mất đi sinh mạng.
Địa phủ, địa phủ có phản ứng rồi?
Thẩm Trường An vừa cúi xuống đã nhận được phản hồi từ địa phủ, tốc độ này có phải là quá nhanh rồi không? Đường đường vua của địa phủ, vậy mà không kiêu ngạo một chút nào luôn?
Cái này làm cho mấy người trong một thời gian dài không thể mời thần đến như bọn họ sao chịu được chứ?
Thẩm Trường An còn chưa kịp cong lưng lạy lần hai, đã nhìn thấy ánh sáng vàng chợt lóe lên trước bàn thờ, Diêm Vương và Thành Hoàng đến cùng nhau. Diêm Vương rất khác so với lần trước cậu nhìn thấy, hôm nay Diêm Vương mặc áo choàng Minh giới, đội mũ miện trên đầu, thoạt nhìn rất uy vũ, nhưng nụ cười trên mặt ông đã làm vẻ nghiêm túc ban đầu giảm mất vài phần.
"Vãn bối xin chào ngài Diêm Vương."
"Thẩm tiên sinh quá khách sáo rồi." Diêm Vương đưa tay ngăn cản Thẩm Trường An cúi người trước ông, ông xoay người nhìn đồ cúng trên bàn thờ, lại nhìn Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên không dám thở mạnh đứng ở bên cạnh, rồi kiêu ngạo lạnh lùng quay đầu về phía Thẩm Trường An, sau đó tiếp tục giữ nguyên nụ cười, "Không biết hôm nay Thẩm tiên sinh kêu tôi đến đây là vì chuyện gì vậy?"
"Không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là lần trước con ác thú kia suýt nữa đã chạy đến thế giới con người khiến chúng tôi rất bất an, cho nên vãn bối mới da mặt dày tới hỏi Diêm Vương ngài, không biết ngài sẽ trừng trị con ác thú kia như thế nào vậy?" Thẩm Trường An cũng không nói thật là do những người khác muốn biết, mà là cõng chắc cái nồi này trên lưng mình.
"Hóa ra là vì chuyện con ác thú kia." Diêm Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không hỏi ông tại sao hôm đó Thiên Đạo đại nhân lại ở trên đường hoàng tuyền là tốt rồi.
"Thẩm tiên sinh hãy yên tâm, tôi đã trấn áp ác thú trong con dấu Diêm Vương, không có lệnh của tôi, nó vĩnh viễn không thể ra khỏi con dấu được, nên ngài đừng lo nó sẽ đến làm hại thế giới loài người."
Cao Thục Quyên nhìn ra được Diêm Vương cũng không có ý định để ý đến bà và Đỗ Trọng Hải, nhưng vì trách nhiệm trên người mình, bà vẫn lấy hết can đảm hỏi một câu.
"Xin Diêm Vương thứ lỗi cho tội quấy rầy của tại hạ." Bà tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Thẩm Trường An, "Ác thú được sinh ra từ ác ý tích tụ trong trời đất, con dấu của Diêm Vương vốn không thể trói buộc nó được, không biết là đã có biến cố gì, mà ác thú lại có thể bị trấn áp dưới con dấu Diêm Vương. Không biết biến cố này, liệu có ảnh hưởng gì lớn đến thế giới con người hay không?"
"Đây là người lãnh đạo trong công việc của tôi, cô Cao Thục Quyên." Thẩm Trường An giải thích danh tính của Cao Thục Quyên.
Diêm Vương thấy trên người Cao Thục Quyên có ánh sáng công đức nhàn nhạt, đoán chắc người này cũng làm rất nhiều việc thiện, trên mặt liền hiện lên vẻ hiền lành: "Tôi có thể trấn áp nó, tự nhiên là vì luật trời cho phép, còn về phần biến cố này có thể gây ảnh hưởng cho thế giới con người hay không......"
Ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn Thẩm Trường An: "Không cần phải buồn lo vô cớ."
Có người này ở bên cạnh Thiên Đạo đại nhân, chỉ cần Thiên Đạo không biến mất, loài người vẫn sẽ có được một đường sinh cơ, sợ gì chứ?
Nhìn Minh giới của ông mà xem, qua nhiều năm như thế mà còn không có được một ánh mắt của Thiên Đạo đại nhân nữa, nhưng ông có thể nói gì chứ?
Còn không phải là vẫn phải thành thật, nhọc lòng lo chuyện vong hồn đi đầu thai chuyển thế sao?
"Cảm ơn." Mặc dù đáp án này, nói cũng như chưa nói vậy, nhưng trong lòng Cao Thục Quyên vẫn kiên định hơn một chút, ít nhất bà vẫn có thể đoán từ trong giọng nói của Diêm Vương, có vẻ như tương lai của loài người bọn họ cũng không có tệ đến như vậy.
"Không cần." Diêm Vương khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói với Thẩm Trường An, "Thẩm tiên sinh, giải quyết vấn đề giúp ngài chỉ là việc nhỏ không đáng kể, ngài không cần đặc biệt chuẩn bị những đồ cúng này, quá khách sáo rồi."
"Đây là tấm lòng của hai vị cấp trên của tôi, là ngài Đỗ Trọng Hải và cô Cao Thục Quyên, bọn họ vô cùng kính trọng ngài, hôm nay khi chuẩn bị đồ cúng có chút vội vàng, mong ngài đừng để ý."
"Tấm lòng của mọi người, tôi xin đón nhận, nhưng tôi không thể nhận những đồ cúng này được. Thẩm tiên sinh còn trẻ, hai người là lãnh đạo của Thẩm tiên sinh, mong sau này hai vị chăm sóc và dìu dắt cậu ấy nhiều hơn."
Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên đồng thời nói được.
Diêm Vương đích thân chào hỏi, đừng nói bọn họ vốn đã rất thích Thẩm Trường An rồi, cho dù trước đây không thích thì bây giờ cũng phải chăm sóc tốt cho cậu. Người còn sống, có ai dám đắc tội Diêm Vương chứ?
"Vậy làm phiền hai người rồi." Diêm Vương vừa lòng gật đầu, sau đó nói với Thẩm Trường An, "Tôi mang theo cái lạnh của âm phủ trên người, không nên ở thế giới con người lâu, đành phải tạm biệt ngay lúc này thôi. Nếu sau này Thẩm tiên sinh muốn hỏi việc gì, chỉ cần đốt một nén nhang trước khi đi ngủ, tiếp đó gọi tôi vào trong mơ, sau khi cậu ngủ rồi, tôi sẽ tự đến."
"Cảm ơn Diêm Vương." Thẩm Trường An cảm ơn một lần nữa.
"Cũng mong ngài hãy giúp tôi chào hỏi Đạo tiên sinh, tạm biệt." Sau khi Diêm Vương nói xong câu này thì lập tức mang theo Thành Hoàng biến mất trong không khí.
Chờ Diêm Vương đi rồi, Thẩm Trường An đưa tay về phía khay đựng heo sữa quay, thế mà vẫn còn nóng, chẳng lẽ trước khi Diêm Vương đi, vì để bọn họ ăn thuận lợi, nên cố ý giúp cậu đun nóng hả?
"Cháu đã nói tính tình của Diêm Vương rất ôn hòa rồi mà, cháu không có lừa hai người đúng không." Thẩm Trường An quay đầu nói chuyện với Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên, mới phát hiện mặt họ dại ra, ánh mắt nhìn mình như đang nhìn một vật báu hiếm có.
Ánh mắt này như đã từng quen biết, lúc trước, khi cậu mời thần thành công, mời được Thành Hoàng, ánh mắt mà Trương đại gia và pháp sư Nghiêm Ấn nhìn cậu, hình như cũng kiểu này.
"Trường An à." Đỗ Trọng Hải ngơ ngác một lúc lâu mới đi đến trước mặt Thẩm Trường An, duỗi tay vỗ vỗ vai cậu, "Cậu không nên ở trong Bộ Dân chính của chúng tôi, nơi này làm cậu chịu thiệt thòi rồi."
Thẩm Trường An: Hở?
Mấy ngày hôm trước còn nói là rất vui vì tui có thể ở lại, vậy mà hôm nay ghét bỏ tui à?
Chẳng lẽ đây là lòng đố kị đáng xấu hổ ở nơi làm việc ư?
"Thế giới này cần cậu cứu vớt." Đỗ Trọng Hải trông về phía phong cảnh xa tít ngoài cửa sổ, mặt đầy vẻ cảm thán, "Cậu chính là hy vọng của loài người, là ánh sáng của nhân loại đấy."
"Tôi còn là Ultraman Tiga đấy." Thẩm Trường An cắt ngang lời Đỗ Trọng Hải, chỉ vào heo sữa quay, thịt dê nướng cùng với đủ loại trái cây trên bàn, "Sắp đến thời gian tan làm rồi, chúng ta cắt hết ra, chia mấy thứ này mang về nhà ăn đi, không ăn lãng phí biết bao nhiêu?"
Đỗ Trọng Hải: "......"
Diêm Vương nói không cần, cậu liền thật sự lấy về ăn, rốt cuộc cái tâm này to đến mức nào vậy?
"Con heo sữa quay này thơm ghê, không ăn lãng phí lắm đó." Thẩm Trường An ngửi mùi heo sữa quay, "Bé heo sữa này bị nướng chín đã đáng thương lắm rồi, kết quả còn không có ai muốn ăn nó, nó đáng thương làm sao, heo sinh của nó còn có giá trị gì nữa."
"Ăn!" Đỗ Trọng Hải xắn tay áo, "Lão Cao, bà đi kêu bọn Đinh Dương vào đây cùng nhau chia đồ, khoản chi phí phải dùng hôm nay cứ để bên trên trả lại cho bọn họ. Kể từ hôm nay trở đi, lão tử cũng được coi là một nhân vật chưa chết đã được gặp Diêm Vương đấy."
"Nếu không có Trường An, nói không chừng ông chết rồi cũng không gặp được Diêm Vương, mà là trực tiếp đi đến quá trình chuyển thế đầu thai luôn đấy." Cao Thục Quyên xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa, ba người Đinh Dương đang lạnh đến độ run lên thì chợt phát hiện nhiệt độ không khí trong phòng, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng, vì vậy bọn họ còn run nhiều hơn.
Đây không phải là do lạnh, mà là bị dọa.
Đột nhiên hạ nhiệt độ, lại đột nhiên ấm trở lại, điều hòa không thể làm nhanh như vậy được.
Cánh cửa văn phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, ba người đang đứng trong nỗi sợ hãi đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Cao Thục Quyên đứng ở cửa: "Quyên, dì Quyên, mọi người đang làm gì trong văn phòng vậy?"
"À, lúc heo quay được đưa đến có hơi nguội rồi, cho nên dì và chủ nhiệm Đỗ đun nóng một chút, mấy đứa vào lấy một ít về nhà ăn đi." Cao Thục Quyên bình tĩnh mở cửa, để bọn họ vào.
Ba người nhìn nhang vẫn chưa tắt cùng với đồ cúng được sắp xếp gọn gàng trên bàn cúng, run giọng hỏi: "Dì Quyên, mọi người hâm nóng bằng cái gì vậy?"
"Cái này rất quan trọng sao?"
Ba người: Cực kỳ quan trọng luôn đó!
"Mọi người không muốn ăn à?" Thẩm Trường An lấy một trái nhãn sấy khô từ trên bàn cúng, ngồi trên một góc bàn làm việc của chủ nhiệm Đỗ lột ra.
Ba người thấy dáng vẻ tự tại này của cậu: "......"
Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết đến tột cùng là dì Quyên, chủ nhiệm Đỗ đáng sợ, hay là Thẩm Trường An dám lấy đồ cúng để ăn đáng sợ hơn nữa.
"Cái này, thật sự có thể ăn sao?" Đinh Dương nhìn heo sữa quay trong đĩa, có chút động lòng.
"Không ăn giữ lại làm gì, làm phân bón à?" Thẩm Trường An vẫy tay gọi mấy người bọn họ, "Nhiều đồ ngon như vậy, không ăn chính là lãng phí, mau đến đây."
Bọn họ nhìn Thẩm Trường An càng ăn càng thấy ngon, ăn xong cũng không xuất hiện hiện tượng đáng sợ gì, không nhịn được cũng xúm qua, bắt đầu học theo dáng vẻ của Thẩm Trường An ăn luôn.
Từ góc độ nào đó tới nói, có lẽ cả Bộ Dân chính không có một ai có lá gan bình thường.
Lúc anh trai giao hoa đến tìm Thẩm Trường An thì ngửi một mùi cực kỳ thơm của heo sữa quay, bụng đói kêu vang, làm hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng: "Xin hỏi, ai là Thẩm Trường An tiên sinh vậy ạ?"
"Là tôi." Thẩm Trường An vừa rửa tay xong tay quay lại thì nghe thấy có người tìm mình, ngẩng đầu nhìn thấy bó bông hồng đỏ siêu bự trong tay anh trai giao hoa, liền không nhịn được lùi về sau một bước, chẳng lẽ cái này lại là đưa cho cậu hả?
Đối với chuyện nhận hoa này, cậu sắp có bóng đen trong tâm lý luôn rồi.
"Chào ngài, Thẩm tiên sinh, đây là những bông hoa do bạn của ngài đặt trong cửa hàng của chúng tôi, ngài hãy ký tên vào đây." Anh trai giao hoa đưa đơn nhận hàng tới trước mặt Thẩm Trường An.
"Bó hoa này...... Là ai tặng vậy?" Thẩm Trường An không dám ký lắm.
"Là một vị tiên sinh tên Niên." Anh trai giao hoa vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, "Tổng cộng 99 bông hồng, chúc ngài và Niên tiên sinh bên nhau lâu dài, tình cảm vẫn như ban đầu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]