Thẩm Trường An không nhịn được mà sờ vào cánh tay, khoảng thời gian gần đây Đạo Niên bị làm sao vậy, sao cứ nói mấy lời xấu hổ như vậy chứ?
"Đạo Niên......" Thẩm Trường An do dự nhìn về phía Đạo Niên, "Gần đây anh làm chuyện gì khiến tôi không vui đúng không?"
Đạo Niên: "......"
"Không có gì, cậu đi ngủ đi." Đạo Niên lạnh nhạt ném Thẩm Trường An ở ngoài hành lang, rồi lại lạnh nhạt đóng sầm cửa phòng.
Thẩm Trường An: "?"
Thẹn quá thành giận hay là chột dạ đây?
Ngày hôm sau, Đạo Niên cứ nhìn Thần Đồ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Thần Đồ khiếp đảm hỏi: "Tiên sinh, gần đây tôi đã làm sai chuyện gì sao?"
Sao ngài cứ dành cho tôi một khuôn mặt lạnh lùng vậy?
"Tôi đã thử phương pháp mà cậu đã dạy rồi." Vẻ mặt của Đạo Niên có chút kỳ lạ, "Trường An không nghi ngờ tôi có tình cảm với cậu ấy, mà ngược lại là hỏi có phải gần đây tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy không."
Thần Đồ: "......"
Một người không biết tán tỉnh lại cố muốn tán tỉnh, một người thì thiếu dây ăng ten tình cảm, hai người này kết hợp lại với nhau đúng là thảm hoạ mà.
"Có lẽ là do ngài quá cứng nhắc?" Thần Đồ nhanh chóng giải thích, "Bất cứ lời nói yêu thương nào cũng phải được nói ra một cách chân thành, ngay thời điểm tình yêu đang nồng cháy."
"Những lời tôi nói với cậu ấy đều là chân thành......"
Thần Đồ: "......"
Lúc trước, đến tột cùng là đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728152/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.