Không lâu sau khi Đạo Niên nói sẽ trông cho Thẩm Trường An ngủ, tiếng sấm đã ngừng.
Thẩm Trường An cũng không thèm nhìn bầu trời đêm mà giả vờ trời vẫn đang nổi sấm, cậu vẫn còn thấy sợ. Cũng may Đạo Niên dường như không để ý đến điều nhỏ nhặt này, y cầm sách ngồi trong phòng, khung cảnh này đẹp như một bức tranh đẹp nhất trên thế giới.
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, càng ngắm càng có tinh thần, Thẩm Trường An nằm trong chăn, không ngủ được.
"Sao vậy?" Thấy Thẩm Trường An lăn qua lộn lại như bánh áp chảo ở trên giường, Đạo Niên ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh đèn màu cam tạo thêm chút ấm áp cho nét mặt của Đạo Niên, không có vẻ lạnh lùng thường thấy.
"Tôi không ngủ được."
Đạo Niên cau mày, chẳng lẽ...... Trường An đang ám chỉ cho y, muốn y kể một câu chuyện trước khi ngủ? Hình như trong các tác phẩm văn hóa của loài người cũng thường có tình tiết là kể chuyện trước khi ngủ đúng không?
Nghĩ vậy, y nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An khoảng bảy tám giây mới buông sách, đi đến bên giường ngồi xuống: "Cậu muốn nghe câu chuyện nào?"
"Hở?" Thẩm Trường An sửng sốt.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch của Thẩm Trường An, Đạo Niên lại thở dài một tiếng, vươn tay xoa cái đầu đang lộ ra ngoài chăn của cậu: "Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện về một vị vua của loài người các cậu."
"Nghe xong phải ngủ đấy, biết không?"
Thẩm Trường An: "......"
Tôi có ý đồ không trong sáng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728136/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.