Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã đọng đầy vai áo.
Thẩm Trường An phủi tuyết đọng trên vai, dậm đôi chân đông cứng: "Cháu không biết những gì bà nói là thật hay giả, nhưng người bên cạnh cháu tốt hay xấu, cháu muốn tự mình thấy và cảm nhận, chứ không phải tin vào lời vô căn cứ của người khác."
Hiện tại tâm trạng của cậu rất phức tạp, đầu óc rối bời, thế nhưng không hiểu sao lại có tâm lý để tự giễu, hóa ra cậu không có cha cũng không có mẹ, mà là trời sinh đất nuôi nấng.
Tại sao một con gấu trúc tinh như Đạo Niên lại phí nhiều sức như vậy để hại cậu chứ, chẳng lẽ kiếp trước cậu là cây trúc tinh, cho nên Đạo Niên mới dùng hết tâm cơ để ăn cậu hả?
Theo như Thẩm Trường An thấy thì những điều này thật buồn cười, cậu sống hơn hai mươi năm, không ai nói cho cậu biết cách tìm thấy hạnh phúc, hiện tại rốt cuộc cũng biết mùi vị động lòng, muốn ở bên một người cả đời, thì lại bắt đầu có người gấp không chờ nổi nhảy ra nói với cậu đừng ở bên người kia, y sẽ hại chết cậu.
Chẳng lẽ, từ khi ra đời thì cậu đã không nên có được tình yêu sao?
Cha mẹ chết sớm, bà nội thù ghét, ngay cả người yêu cũng muốn lợi dụng cậu sao?
Lời vô căn cứ?
Bà cụ sững sờ nhìn thanh niên trước mặt, mấy lần gặp mặt trước, cậu luôn mang theo khuôn mặt tươi cười cõng bà đi qua ngã tư, đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728129/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.