"Đến gần Tết Âm Lịch rồi nên đặt vé máy bay khó quá." Thẩm Trường An mở trang mua vé, dựa vào sô pha nhỏ giọng nói mãi, "Ngay cả khoang cao cấp đắt tiền nhất cũng không có vé."
"Đại nhân, em bay nhanh lắm á, ngài ngồi trên lưng em, em chỉ cần vẫy cánh vài cái là có thể đến đế đô rồi." Phượng hoàng nhỏ với chiều cao chỉ hơn ba cái đầu vội vàng thò lại gần, đôi mắt to đen láy chớp chớp, "Như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền vé máy bay luôn đó."
"Anh không thuê lao động trẻ em." Thẩm Trường An nhéo nhéo cái má phúng phính của phượng hoàng nhỏ, "Chuyện đã vậy rồi, chúng ta chỉ có thể ngồi máy bay riêng của Đạo Niên thôi, hy vọng có thể xin được đường bay trước Tết Âm Lịch."
"Ồ." Phượng hoàng nhỏ hậm hực cúi thấp đầu, đây đã là một trong vô số lần xin việc thất bại của nhóc rồi đó.
Đều do loài người đã phát minh ra quá nhiều công cụ truyền tin, mà đại nhân thì cứ luôn nói ở thế giới con người thì phải sống theo cách của thế giới con người, làm hại nhóc không có đất dùng võ.
"Hiếm khi trở lại thành phố Ngô Minh, em ở nhà chơi vui vẻ nha." Thẩm Trường An xoa đầu phượng hoàng nhỏ, "Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, trưa nay phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được kén ăn đâu đấy."
Phượng hoàng nhỏ: "......"
Thói kén ăn của tộc phượng hoàng đã được cả thế giới biết đến rồi, muốn nhóc đừng kén ăn cũng là làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-cho-khoa-hoc/2728095/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.