Giang Tĩnh Bạch không bao giờ truyền giấy cho người khác, ít nhất là trong sự nghiệp học hành của mình, cô sẽ không truyền giấy cho ai. Có suy nghĩ này, cô vẫn luôn cảm thấy truyền giấy hay nhận giấy đều như nhau. Không cần nghĩ cũng biết, cô hoàn toàn không có khả năng làm ra hành vi gian lận này, nhưng khi bước ra khỏi lớp học rồi quay đầu nhìn thấy biểu cảm của Ngư Hi từ phấn khởi chuyển sang buồn bực trong nháy mắt, cô vẫn nhíu mày. 
Cô không nói gì, rời khỏi lớp học. 
Ngoài trời ấm áp, ánh nắng vừa phải, cô bước ra ngoài một mình. Lúc này vẫn đang trong giờ học, bên ngoài không có học sinh, chỉ thỉnh thoảng có cô lao công đi lại, còn nhìn chằm chằm dáng người cao gầy cùng khuôn mặt xinh đẹp của cô khi đi ngang qua. 
"Đứa bé này chính là học sinh số một của tỉnh?" 
"Ờ ờ đúng rồi, là con của Lão Giang, thành tích tốt miễn bàn!" 
Từ nhỏ rồi đến sơ trung lại lên cao trung, cô đã nghe những lời khen ngợi thế này rất nhiều. Giang Tĩnh Bạch rũ mắt đi qua cô lao công. Phía sau có tiếng gọi: "Bạn học Giang!" 
Giang Tĩnh Bạch tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, cổ tay bị người phía sau bắt lấy, cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh cao gầy. 
"Bạn học Giang." Đỗ Lệ Chí cười: "Đã lâu không gặp." 
Lúc này Giang Tĩnh Bạch mới nhớ ra mình từng gặp nam sinh trước mặt ở buổi giao lưu, có điều từ hôm đó đến giờ đã qua mười ngày, cô cũng chưa từng gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cuu-tat-hop/1419888/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.