Chỉ mới hai ngày không gặp, Ngư Hi lại cảm thấy như thể đã thật lâu không được ở cùng nhau, cô dung túng để Giang Tĩnh Bạch hung hăng đòi hỏi, nỗ lực phối hợp, đến tận khi cả hai đều kiệt sức mới từng người choàng áo ngủ trở lại trên giường, thân thể đau nhức, đôi môi sưng đỏ, đi ghi hình đã mệt, về nhà còn bị lăn lộn như vậy, ngay cả nhấc tay Ngư Hi cũng không muốn, nhưng bụng lại vang lên hai tiếng ọt ọt.
Cô đói.
Nghe được thanh âm, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, dịu dàng nói: "Mình đi nấu cơm."
Ngư Hi kéo tay cô ấy lại, khi nãy nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô ấy rất đậm, vội vàng gấp gáp trở về như thế, chắc chắn cũng không được nghỉ ngơi đủ, cô níu tay Giang Tĩnh Bạch, nói: "Gọi đồ bên ngoài đi."
Rõ ràng là yêu thương người ta cực kỳ, nhưng lời nói đến bờ môi lại biến thành: "Cậu làm không ngon."
Giang Tĩnh Bạch bật cười, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng giãn ra, nụ cười càng thêm đậm, cô gật đầu ngồi dậy: "Ừa."
"Mình đi gọi." Giọng nói cưng chiều.
Ngư Hi thỏa mãn lật mình trên giường, phòng ngủ của Giang Tĩnh Bạch có thay đổi nho nhỏ, một ít đồ đạc được thêm vào, bức rèm nhạt nhẽo cũng chuyển thành bức rèm sáng sủa, căn phòng không còn cho người ta cảm thấy áp lực như lúc trước, mà có vẻ thoải mái hơn.
Được rồi, Ngư Hi thừa nhận, là vì giờ phút này tâm trạng của mình không tệ, nên nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Cảm giác không thoải mái khi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cuu-tat-hop/1419800/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.