Trên đường trở về cùng Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi nhận được điện thoại từ Hồ Tiểu Tĩnh. Hẳn là Hàn Nghi Tư đã nói cho cô ấy, Hàn Nghi Tư phủ đầu bằng một loạt câu hỏi. Ngư Hi đối với người ngoài cường thế không thôi, nhưng đối với hai cô bạn thân này luôn rút quân lặng lẽ, tùy ý bị mắng. 
Trên đường đi có thể nghe thấy cô không ngừng hạ giọng: "Biết, tôi biết mà." 
"Đâu có, chờ tôi về tìm cậu." 
"Cậu nói bậy gì đấy!" 
Gương mặt giấu trong khẩu trang ửng đỏ, vốn dĩ uống rượu đã thấy hơi chóng mặt, giờ bị hai người liên tiếp dạy dỗ, cô đã có chút đau đầu. Giang Tĩnh Bạch đi bên cạnh thấy vậy, đưa tay: "Cho mình đi." 
"Hả?" Ngư Hi ngước lên, vẻ mặt mờ mịt, nhẹ nhàng chớp mắt, Giang Tĩnh Bạch nắm chặt bàn tay buông bên người, thanh âm trầm khàn nói: "Cho mình điện thoại, để mình nói." 
Ngư Hi cắn môi, rũ mắt, Giang Tĩnh Bạch đã nhận lấy điện thoại từ trên tay cô. 
"Ngư Hi, cậu thật sự thấy sẹo lành nên quên đau à, cậu không nhớ trước kia đã ôm tôi với Hàn Nghi Tư khóc lóc thảm thiết thế nào đúng không? Nếu lần này Giang Tĩnh Bạch lại phụ cậu, lại chẳng chào mà đi, tôi xem cậu..." 
"Tôi sẽ không." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời, đứng trước mặt Ngư Hi, giọng nói trầm thấp mà mãnh liệt: "Tôi sẽ không chẳng chào mà đi, cảm ơn cậu, Tiểu Tĩnh, Ngư Hi mấy năm này, vẫn luôn có các cậu chăm sóc, cảm ơn." 
Hồ Tiểu Tĩnh đột nhiên được nghe cảm ơn liền bị nghẹn họng, một tràng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cuu-tat-hop/1419779/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.