Khi Chung Thần đến bệnh viện, Ngư Hi đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, cô đứng sau Ngư Hi, nghe được giọng nói lạnh nhạt cất lên: "Mẹ, là con."
"Con muốn làm phiền mẹ một việc."
Không biết bên kia nói gì, rất lâu sau Ngư Hi mới tiếp lời: "Con biết rồi."
Chung Thần dịch sang bên cạnh vài bước, đến khi không còn nghe được giọng nói của cô mới nhìn bốn phía xung quanh, không có ai đến gần.
Ngư Hi cúp điện thoại, gọi: "Chung Thần."
Chung Thần tung tăng chạy đến đưa kính râm cho cô, còn giúp cô mặc áo khoác, dựng thẳng cổ áo, giấu đi nửa khuôn mặt, xác định không có khe hở nào, Chung Thần mới lên tiếng: "Đi thôi."
"Có cần nói với Giang tổng một tiếng không ạ?"
Ngư Hi nhìn về phía phòng bệnh của Giang Tĩnh Bạch, lắc đầu: "Được rồi, đi thôi."
Nói xong liền rời đi không ngoảnh lại, Chung Thần chỉ có thể lon ton theo sau, khi thang máy xuống đến nơi, cô mới nhỏ giọng: "Hi Hi, lát nữa lên xe chị nghỉ đi nhé?"
Ngư Hi gật đầu: "Ừ."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Ngư Hi nhìn cái tên trên màn hình, hít mũi, dựa lưng vào ghế, bấm nhận.
"Chị Bạch."
Không biết có phải vì không ngủ cả đêm, giọng Bạch Vũ Đường hơi khàn: "Em làm gì La Khải Hào vậy?"
Nghe thấy cái tên này, Ngư Hi không ngạc nhiên chút nào, cô biết chuyện này không thể gạt được Hồ tổng, tất nhiên cũng không thể gạt được Bạch Vũ Đường, nói: "Không làm gì, chỉ đưa hắn đến nơi hắn cần đến mà thôi."
Bạch Vũ Đường nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cuu-tat-hop/1419740/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.