Kim Hi cau chặt mày nằm trên giường, Bạch Thiền đã thay hắn xử lý chuyện còn lại. May mắn thuốc trị thương của Bộ lạc không tăng thêm một trận đau đớn, cảm giác thanh lương khiến hắn thư thái không ít. Bạch Thiền nghiền nát một quả Băng cức quả, lại thêm nhiều loại thực vật, làm thành một ly nước hỗn hợp cho hắn uống hết. Băng cức quả quả nhiên là chỉ thích hợp dùng cho phía sau, hương vị chua chua lành lạnh, nhưng thuốc đắng dã tật, uống hết sau quả thật đau đớn đã giảm đi, đại não cũng bớt nhức buốt, đau đớn trên bàn tay thì càng thêm rõ ràng. Vấn đề là, hắn dùng tay phải linh hoạt nhất, chỉ sợ một thời gian dài, hắn sẽ rất khó tự lo sinh hoạt.
Bạch Thiền vẫy lui mọi người, chỉ để lại Khang Địch và Bạch Linh, ngay cả Mẫu mụ của Kim Hi cũng không cho phép ở lại.
“Ngày hôm nay xuất hiện lồng phòng hộ là chuyện gì xảy ra?” Bạch Thiền tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm hỏi. Kim Hi bây giờ đã khá hơn nhiều, hắn mỏi mệt nói: “Ta cũng không biết sao lại thế, có điều ta cảm giác được, khi ta ca hát, Giống đực trong Bộ lạc cùng ta ca xướng, tựa hồ kích hoạt hai viên thạch anh trên mắt Phụ thần.”
“Ca xướng?” Bạch Thiền có chút ngộ ra, “Phụ thần thạch anh trước kia chỉ có thể kích hoạt từ một người, hơn nữa nhất định phải không ngừng truyền vào, ít nhất cần một Giống đực cực mạnh đến điều khiển, chiến tranh diễn ra quá dài thậm chí ta cùng Khang Địch cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-chuyen-thu-nhan/1358774/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.