"Đại tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Đường Khởi bưng canh từ bên ngoài đi vào, vừa tới cửa nàng liền nghe được từng trận tiếng ho khan bên trong truyền đến, thanh âm kia cố ý đè lên, như là đang khắc chế cái gì, cuối cùng lại khó có thể ho ra. Từ khi xuất viện đến bây giờ, Quý Hâm Thư ngoại trừ mới bắt đầu mấy ngày đó nằm trên giường an dưỡng, sau đó liền bắt đầu bận túi bụi.
Hơn một tháng này, mỗi ngày cô đều ở văn phòng, tựa hồ có chuyện xử lý không xong, còn lén lút tìm luật sư, gần một nửa chuyện đều do cô tự xử lý, hoàn toàn không có chỗ trống chính mình nhúng tay. Đường Khởi không biết có phải lần này chuyện giam cầm để Quý Hâm Thư sinh nghi đối với mình hay không, Đường Khởi tự nhận là chưa từng làm chuyện sai lầm gì, cũng là đối với hành động của Quý Hâm Thư không thể nào hiểu được.
"Ừm, để đó thì được rồi." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói, âm thanh còn sót lại khàn khàn, bác sĩ nói cuống họng của cô phải an dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, ảnh hưởng đối với thân thể cũng không phải lớn. Đường Khởi nghe theo dặn dò, đem canh đặt ở bên cạnh bàn, nàng không có lập tức rời khỏi, mà là đứng bên người Quý Hâm Thư, nhìn gò má nghêm túc của cô muốn nói lại thôi. Quý Hâm Thư đối với tầm mắt rất nhạy cảm, huống chi Đường Khởi cũng không có che lấp cái gì, cảm thấy nàng có chuyện nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cach/2286752/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.