Quý Thanh Cừ gần đây rất tẻ nhạt, thứ nhất là không có công việc gì muốn làm, thứ nhì chính là, nàng luôn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, phần trống rỗng này đến từ nơi nào, nàng là có chút căn cứ. Từ hôm qua sau khi ăn cơm xong với Trương Minh tới hôm nay, ròng rã ba ngày chính mình cũng không có cơ hội gì nhìn thấy Quý Hâm Thư. Hai người ở cùng một chỗ, nàng còn có thể thấy được bữa sáng đối phương lưu lại, còn có thỉnh thoảng gởi tới tin nhắn điện thoại, nhưng mà gặp mặt chuyện như vậy lại thành một loại xa xỉ. Ngay cả chính mình gọi điện thoại qua, người nhận cũng là Đường Khởi.
Nàng biết Quý thị công việc rất nhiều, tỷ tỷ quanh năm suốt tháng cũng không ngày nghỉ gì, nhưng mà, tình huống hai người "mất liên lạc" lâu như vậy, đại khái vẫn là lúc chính mình cấp ba. Quý Thanh Cừ cảm thấy căn nhà to lớn không còn sự tồn tại của Quý Hâm Thư trở nên vô cùng trống trãi, làm cho nàng làm cái gì đều không nhấc lên được sức lực. "Rất nhớ tỷ tỷ a", Quý Thanh Cừ ở trong lòng nói thầm, đại khái là cảm ứng được nàng tẻ nhạt, mấy ngày nay đúng là thường thường có người hẹn nàng ra ngoài. Sắc trời tối đen, điện thoại đúng hẹn mà gọi đến, không cần nhìn hiển thị cuộc gọi, Quý Thanh Cừ đều biết là ai.
"Tiểu Cừ Cừ, đêm nay đi đường núi ven biển vui đùa một chút thế nào?" Người gọi đến là Tống Ngôn Khê, kẻ này gần đây không biết nổi điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cach/226626/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.