"Thanh Cừ, người kia vừa rồi.." Tống Ngôn Khê rời khỏi không lâu, Quý Hâm Thư đứng bên người Quý Thanh Cừ, cô vốn là ở bên bờ biển đợi Quý Thanh Cừ trở về, nhưng hơn nửa ngày rồi chưa thấy người, lo lắng nàng xảy ra chuyện thì nhịn không được tìm tới. Còn cách một khoảng cách Quý Hâm Thư thì thấy có người đang sờ chân của Quý Thanh Cừ, mà Thanh Cừ lại không có nửa điểm phản cảm. Cô cưỡng chế tức giận đi tới, nhưng mà chưa đợi cô đi qua thấy rõ người kia là ai, đối phương bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi. 
"Tống Ngôn Khê đó, tỷ tỷ quên cậu ấy rồi sao?" Quý Thanh Cừ nhắc đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư nhớ lại một phen, xác thực nghĩ đến người như vậy. Nhưng mà, càng khiến cô không cách nào quên, lại là cảnh Tống Ngôn Khê vừa rồi sờ Quý Thanh Cừ. Trên mặt Quý Hâm Thư mang theo nụ cười nhạt gật gật đầu, giả vờ lơ đãng sờ qua chân của Quý Thanh Cừ, giống như là muốn xóa đi dấu vết của người khác sờ qua. Vừa rồi cảnh kia chói mắt quá mức, nghĩ đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư cong lấy khóe miệng, con ngươi đen tối. 
Tống Ngôn Khê cái khúc nhạc dạo ngắn này không thể ảnh hưởng hai người, họ mua được bia đá trở lại, sau khi uống qua đã là buổi trưa. Nước biển trong suốt bị ánh mặt trời chiếu đến mức rất ấm, Quý Thanh Cừ đem áo khoác cởi xuống đưa cho Quý Hâm Thư, liền muốn xuống nước bơi lội. Quý Hâm Thư cười tiếp nhận, cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-cach/226619/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.