Chương trước
Chương sau
Phạm Ấu Hâm trừng mắt nhìn anh. Cô dùng hết sức lực cố gắng làm chính mình phải rất nghiêm túc, rất bình tĩnh lại.

Quả nhiên chồng trước của cô muốn một căn phòng trong khách sạn này, hơn nữa còn là căn phòng tân hôn của họ trước đây, khách sạn chuẩn bị một phòng hưởng tuần trăng mật cho họ.

Trong căn phòng hưởng tuần trăng mật này có quá nhiều cảnh vật làm cho cô nhớ tới đều phải đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, bảo cô làm sao chịu nổi, làm sao đối mặt với tất cả đây? A….Không……Không……….

Phạm Ấu Hâm hít thở thật nhẹ nhàng, cô im lặng nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, mặc cho mọi người nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè. “Như vậy cũng không thể thay đổi được gì.” Cô nói.

Ánh mắt anh sáng rực dừng trên người cô: “Anh không muốn em thay đổi gì cả, anh chỉ muốn nói cho em biết, người phụ nữ có thể nhen nhóm ngọn lửa dục vọng trong lòng anh chỉ có mình em. Người phụ nữ mà anh muốn cũng chỉ có em.”

Cô nhìn vào môi anh, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Anh muốn tôi?”

Anh nở nụ cười tà mị, xoa nhẹ mái tóc cô: “Ngay lập tức anh có thể chứng minh cho em xem.”

Cô nhìn vào mắt anh, phản bác yếu ớt: “Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới, bất cứ lúc nào cũng có thể…….”

Anh đưa tay cởi cúc áo sơ mi của cô, làn da trắng nõn dần dần hiện ra trước mặt anh: “Vợ à, em nói sai rồi.”

Không khí lạnh lẽo thổi lên da thịt nóng bỏng làm cô nổi da gà, đầu óc đang rối loạn cũng tỉnh táo lại một chút. Cô phải cự tuyệt, mà không để bị anh mê hoặc, không để cho anh lột sạch cô.

“Hạng Tĩnh Thần! Chúng ta ly hôn rồi.”

“Không.”

Cô hơi bối rối, cố gắng kéo lại áo mình: “Chúng ta thật sự đã ly hôn rồi.”

Anh nắm chặt cằm cô, môi anh tiến lại gần môi cô: “Anh luyến tiếc.”

“Tôi không tin.”

Hạng Tĩnh Thần cúi người xuống dùng nụ hôn ngăn chặn lời cự tuyệt của Phạm Ấu Hâm, rốt cuộc làm cô không thể lên tiếng được. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, cô là vợ anh, anh là chồng cô, bọ họ chia sẻ nhiệt tình lẫn nhau.

“Buông ra.” Cô cất lời cầu xin yếu ớt.

“Anh muốn em.”

“Không……” Cô tự tuyệt, nhưng cơ thể lại khuất phục trước dục vọng kéo tới như cuồng phong vũ bão, cô vòng tay ôm chặt cổ anh, đáp trả lại nụ hôn của anh, tất cả kiếm chế trong giờ phút này đều tan biến hết, thể xác và tinh thần đều hòa quyện vào kích tình ngọt ngào.

“Em thật đẹp. Nhưng mà, từ lâu anh đã biết em rất đẹp.” Anh thấp giọng nói.

“Thật không?” Cho dù là tràn đầy ham muốn, cô vẫn suy đoán anh có nói những lời tương tự này với những người phụ nữ khác không?

“Tất nhiên rồi, cực kỳ xinh đẹp.” Anh cởi áo sơ mi của cô ra.

“Thật là đẹp.” Anh cởi bỏ áo lót ren màu trắng.

Anh cầm một bên ngực đầy đặn của cô, dùng môi mình mút lấy nụ hoa trước ngực: “Mà còn ngon miệng.”

Cô thở hổn hển, không nhịn được cong người lên nghênh đón anh: “Ngon miệng? Tôi không phải là đồ ăn…”

“Đối với anh, là em.”

Anh hung hăng hôn môi cô, Phạm Ấu Hâm ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua ôm chặt cổ anh. Cô rất thích nụ hôn của anh, nó luôn luôn mang theo ham muốn chiếm hữu. Anh ẳm cô lên, đi đến bên chiếc giường lớn rồi đặt cô lên giữa giường, sau đó cởi hết quần áo trên người cô. Tay anh vuốt ve ngực cô, một đường đi xuống, cô cong người lên, càng thêm khao khát. Ngón tay thô ráp của anh đến u địa ướt át của cô, làm cô kích động thở gấp, thân thể mềm yếu run rẩy bất lực.

Anh cởi bỏ quần lót trên người cô, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, rồi ép mình vào trong đó. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được vật cứng rắn nóng bỏng đang để ở nơi mềm mại của cô, anh thở dốc bên tai cô: “Anh muốn em.” Anh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô ngửa đầu hôn trả lại anh, vừa thở gấp vừa nói ra nhu cầu của mình: “Muốn em.”

Hạng Tĩnh Thần dùng bàn tay to của mình nâng phần mông trắng nõn của cô lên, anh nhất người ấn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cằm anh ma xát vào mặt cô, anh thở hổn hển bên tai cô, anh ở trong cơ thể cô, lắp đầy cô…..

Cô hôn lên môi anh, anh điên cuồng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, rút ra rồi lại đâm vào từng nhịp đều đều làm từng trận khoái cảm trong người cô dâng lên, mạnh mẽ sôi trào quét sạch cô.

“Ông trời…….”

Phạm Ấu Hâm rên rỉ, cả người căng cứng chặt chẽ, bao chặt lấy anh. Anh nắm lấy hai chân cô, chạy nước rút lần nữa, một lần rồi lại một lần, cô run rẩy thét lên một tiếng chói tai, cảm giác như mình được bay lên thiên đường, anh kích động hét lên một tiếng, đồng thời phóng mầm móng nỏng bỏng vào trong người cô.

Cơn kích tình qua đi.

Bên trong không có tiếng động gì, chỉ có hơi thở hổn hển của hai người.

Cô nằm im lặng bất động, từ từ khôi phục bình tĩnh, lại ngửi được mùi hương hoa hồng trong không khí. Đêm tân hôn của hai năm trước, cô từng ngửi qua mùi hương này. Xem ra, hoa hồng đã trở thành thứ trang trí tiêu chuẩn trong phòng tân hôn, khách sạn đã sắp xếp làm tăng thêm màu sắc lãng mạn cho đôi vợ chồng mới cưới.

Nhưng tình cảm mãnh liệt qua đi, hiện thực như một chậu nước lạnh giội thẳng vào người cô. Cô căng cứng người, biết mình vừa rồi trong nhất thời hồ đồ phạm vào một việc sai lầm, cô càng biết chồng trước đang ở sau lưng cô, thổi hơi thở nóng bỏng vào lỗ tai mẫn cảm của cô.

Phạm Ấu Hâm chán nản thở dài. Tại sao lại có thể như vậy? Sao cô lại để cho sự việc phát sinh thuận lợi như vậy? Cô nên kết thúc như thế nào đây?

Thôi đi, sửa đổi sai lầm vẫn không muộn, dù sao đây không phải là lần đầu tiên cô và anh phát sinh quan hệ, căn bản cô không cần phải xấu hổ về vấn đề này.

Cô cố gắng chống người đứng dậy bày ra bộ dáng hết sức tự nhiên, xem vấn đề này không quan trọng mà kết thúc tất cả, nhưng lại phát hiện mình không có một chút sức lực nào cả. Chồng trước của cô ôm cô vào trong ngực anh, đôi chân dài cường tráng quấn chặt lấy cô, anh dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại để trên đỉnh đầu trêu đùa những sợi tóc suông mượt của cô.

Môi anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, đầu lưỡi xấu xa lướt nhẹ lên sau gáy mẫn cảm của cô. Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em muốn chạy trốn sao?”

Cô nuốt âm thanh rên rỉ suýt chút đã bật ra ngoài xuống cổ họng: “Buổi tối em còn có việc.”

Hạng Tĩnh Thần nhìn đồng hồ điện tử ở đầu gường, hai tay đặt lên trên hai nụ hoa trước ngực cô: “Còn sớm mà, chúng ta còn cả một buổi chiều.”

Phạm Ấu Hâm dùng sức vỗ vào hai tay đang để trước ngực cô, mặt đỏ bừng cất giọng nũng nịu: “Đừng sờ loạn mà!”

Hạng Tĩnh Thần đẩy tay vợ mình ra, nụ hôn nóng bỏng in lên cần cổ cô: “Có phải dì cả của em sắp đến rồi phải không? Sao anh cảm thấy ngực em lại lớn hơn vậy? Chỗ nào trên cơ thể cũng trở nên nhạy cảm?”

Phạm Ấu Hâm hận không thể dùng một quyền đấm thẳng vào vùng bụng rắn chắc kia của anh, phát tiết một bụng xui xẻo trong người. Cô đỏ mặt trách mắng: “Em không biết, anh đừng chạm vào người em.”

Hạng Tĩnh Thần nhướng mày: “Cái gì?”

Phạm Ấu Hâm dùng hai tay nhỏ bé của mình che trước ngực lại để phòng tránh hai tay anh đang vẽ loạn trên ngực cô.

“Không được chạm vào người em? Em là bà xã của anh nha, anh không chạm vào người em thì chạm vào người ai hả?”

Phạm Ấu Hâm kéo chăn mỏng che đậy cảnh xuân trước ngực mình. Anh mắc tới vấn đề này lại châm chọc cô: “Anh muốn đụng chạm vào ai có cần tôi phải nhắc nhở sao? Vả lại, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”

“Chuyện này không liên quan đến em?” Giọng nói của anh vang lên đầy nguy hiểm.

Nhưng cô không phát hiện: “Đúng vậy, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

Cô nói rất hào phóng, thậm chí trong lòng còn đắc ý với giọng nói tức giận của mình.

Bất quá cô chỉ đắc ý được vài giây, đột nhiên một cảm giác đè nén mạnh mẽ bao trùm lấy cô.

Anh đem cô đặt dưới thân mình, anh dùng đầu gối chống đỡ sức nặng bản thân, nhưng không làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chồng trước đang tức giận: “Xem ra anh rất tức giận.”

Hạng Tĩnh Thần không chỉ tức giận, quả thật anh sắp tức điên rồi: “Em không cảm thấy tiếc khi tặng anh cho người phụ nữ khác, mà cũng không có một chút ý kiến nào sao?” Tại sao cô lại lựa chọn buông tha cho cả hai mà không cho anh một cơ hội giải thích nào?

Phạm Ấu Hâm ngẩng cao đầu: “Đây không phải là vấn đề của tôi. Là vấn đề của anh và cô ta. Anh đây là gián tiếp thừa nhận sao?”

Hạng Tĩnh Thần tức giận: “Em thật nhàm chán.”

Phạm Ấu Hâm rất tức giận, cô dùng sức đá anh: “Tôi nhàm chán? Được! Tôi nhàm chán, tôi nhàm chán mới có thể lên giường với anh, tôi nhàm chán mới nằm ở đây với anh, còn bị anh làm cho tức chết đi được! Buông ra! Nếu tôi nhàm chán như vậy, anh không cần phải nói chuyện với tôi, không cần phải xen vào việc tôi xem mắt ai, anh có thể đi tìm cô người mẫu Shelly kia của anh! Tôi không quan tâm, một chút cũng sẽ không….”

Hạng Tĩnh Thần đột nhiên dùng nụ hôn kích tình ngăn chặn lời nói của cô. Anh đặt hai tay cô lên đỉnh đầu, khàn giọng gào thét: “Em không quan tâm nhưng anh quan tâm! Anh quan tâm đến em, em là của anh, anh không cho phép bất kì người đàn ông nào hy vọng có được người phụ nữ của anh.”

Anh dùng bàn tay khỏe mạnh cố ý vuốt ve lên thân thể mềm mại của cô, đầu lưỡi ấm áp bú mút nụ hoa trước ngực cô, anh hô hấp càng hổn loạn, làm sống lưng cô thoáng qua một trận run rẩy. Cô quen thuộc với kiểu hít thở này, đó là âm thanh dục vọng của anh….

“Em thật có thể không quan tâm?” Anh nói lại như nhẹ nhàng.

Anh đá văng chăn mỏng trên người hai người ra, bất thình lình xảy ra làm cô hít một ngụm khí lạnh.

“Lạnh phải không?” Anh vừa hỏi, vừa nở nụ cười tà ác: “Yên tâm, rất nhanh anh sẽ làm cho em nóng lên, mà còn rất nóng!”

Hai tay anh trượt xuống mông cô, cố định lại ví trí cô, đồng thời để dục vọng căng cứng nóng bỏng của mình cố ý cọ sát ở cửa u cốc ẩm ướt của cô.

Cô sung sướng hét chói tai, uống cong người nghênh đón lấy anh.

Anh nhếch miệng cười đắc ý.

“Thật sự không quan tâm anh sao?” Anh hỏi, giọng nói vì đè nén dục vọng mà trở nên khàn khàn.

“Không……” Cô rất thống khổ, toàn thân như bị thiêu cháy. Cô không thể chịu nổi nữa.

“Em muốn anh dừng lại không?” Anh lại hỏi. Nhưng thật ra chính anh cũng không thể dừng lại được.

“Không, đừng…..” Cô bởi vì khát khao mà cả người run rẩy, sợ hãi, thiêu đốt, cô đưa hai tay mình vòng qua ôm lấy cổ anh, cong người theo anh, vặn vẹo eo thân mình phối hợp với tốc độ của anh.

Môi anh đè lên môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng trêu đùa lưỡi cô, tay anh từ từ đi xuống thăm dò vào nơi ướt át mềm mại của cô mà xoa bóp, mơn trớn, tra tấn.

“Anh không tin em không quan tâm.”

Đôi môi nóng bóng của từ từ đi xuống thăm dò, lướt qua cằm dưới cô, liếm nhẹ gáy mẫn cảm, một đường đi thẳng xuống tìm kiếm hai gò núi căng tròn, anh há miệng, hàm răng nghịch ngợm khẽ cắn lấy nụ hoa trước ngực cô.

“Bây giờ sẽ rất thoải mái.”

Ngón trỏ của anh mơn trớn chỗ mẫn cảm nhất trên người cô, hạ thân cô không kiềm chế được mà vặn vẹo dán chặt vào cánh tay khỏe mạnh của anh.

Anh nghiêng người, hai người đổi vị trí cho nhau, anh nâng mông cô lên, để cô giạng chân ra trên người mình. Anh tách hai chân cô ra, ngón trỏ lại tăng tốc độ ra vào chỗ tư mật cô, một tay khác xoa nắn bộ ngực của cô.

Cô ngửa đầu, thân hình gợi cảm cong lên, mái tóc dài xỏa ra tung bay trên đùi khỏe mạnh của anh.

Cô lắc lư eo mình, suy nghĩ trống rỗng…..

“A” Cô hét lên chói tai, khoái cảm tê dại như quả cầu bị chích trong nháy mắt nổ tung, cô giống như đóa hoa anh đào nhỏ bé và yếu ớt rơi xuống lồng ngực rộng lớn của anh.

“Thật sự không quan tâm?” Anh hỏi, yêu thương hôn lên gò má ửng hồng của cô.

“Không được rồi…” Cô mấp máy môi, khuất phục trước sự trả thù của anh.

Người đàn ông đắc y như mèo vừa trộm được thịt. Anh đỡ cơ thể mệt mỏi của vợ mình, để cho hai người đều nằm nghiêng, anh nâng chân cô lên ôm lấy eo mình: “Anh muốn em”. Anh nói, cúi đầu hôn lên người cô, đưa tay kéo cô lại gần, anh kéo tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh.

“Thêm một lần nữa.” Anh dụ dỗ hôn lên môi cô.

Phạm Ấu Hâm sững sốt vài giây, không nghĩ rằng mình lại có sức lực nữa.

“Tôi không thể….”

“Em có thể, chỉ cần theo anh.” Anh cười tà mị, phủ lên môi cô, dùng ma pháp kích tình phát huy lên thân hình mềm mại của cô một lần nữa. Cô cảm nhận được, nghĩ rằng nụ hôn của anh, sự âu yếu của anh để ngăng chặn dụng vọng, nhưng dục vọng nóng bỏng lại thiêu đốt lần nữa, lần này còn thêm lửa nóng hơn so với lần trước.

“Ông xã….” Cô thất thần ngâm nga, trong cơn ý loạn tình mê liền quên hết tất cả.

“Bà xã, đưa anh vào đi.” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô đặt lên dục vọng đang ngẩng cao của mình: “Nếu em muốn anh, đưa anh vào đi.”

Nếu muốn anh? Cô muốn. Nếu quan tâm anh? Cô quan tâm. Phạm Ấu Hâm mơ hồ không thể suy nghĩ được nữa, cô thở sâu, tùy ý để ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt tất cả. Cô cầm, dẫn dắt, sau đó tiến vào người mình. Anh cười toét miệng, nhận lấy quyền chủ động, nâng mông cô lên cao, hoàn toàn lấp đầy cô.

“Ông xã!”

Anh rút ra rồi lại đâm vào nhanh chóng, cô điên cuồng vặn vẹo cơ thể phối hợp với tiết tấu của anh.

Trong khoảnh khắc cao trào dâng lên, cơ thể như muốn nổ tung, bọn họ không khống chế được mà hét to, cả hai cùng ngã vào vũng lầy tình dục. Sau khi cảm nhận từng đợt co rút trong người cô, anh dùng sức chạy nước rút, lửa dục mãnh liệt như dây cung kéo căng.

Sau cùng, giải thoát tất cả.

Một đêm chưa về quét dọn ngôi nhà nhỏ họ Phạm, tám giờ sáng ngày hôm sau Phạm Ấu Hâm xuất hiện trước cửa nhà họ Phạm. Cô từ trên chiếc xe BMW màu đen bước xuống, trên mặt không thể che dấu hết vẻ thẹn thùng.

Mẹ Phạm và con gái thứ hai nhà họ Phạm đang đứng trước sân nhà tưới hoa liền dừng động tác lại, hai người khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi chủ nhân chiếc xe BMW màu đen kéo cửa kính xuống chào hỏi mẹ vợ và Phạm Ấu Hâm, lập tức rời khỏi.

Phạm Ấu Hâm cúi đầu mở cánh cửa nhỏ trước sân nhà ra.

“Mẹ, chị hai.” Cô nói trước.

“Chào.” Mẹ Phạm trả lời, cẩn thận quan sát con gái: “Con có thể trở về sớm một chút được không? Muốn qua đêm thì phải gọi điện thoại về nhà chứ? May là chì cả chúng ta nói Tĩnh Thần đưa con đi tham gia bữa tiệc thân mật, nếu không chúng ta đã nghĩ con hoàn toàn mất hết liên lạc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Phạm Tư Hâm miễn cưỡng lắc đầu: “Chẳng trách chị lại có cảm giác kích thích cảm một đêm, thì ra là em ở cùng một chỗ với anh ta!” cảm ứng của sinh đôi có lúc lại hao tổn tâm trí.

Phạm Ấu Hâm dùng một cái lý do thối nát nhất thiên hạ: “Có chút công việc muốn bàn giao……”

“Có thật chỉ là công việc?” Phạm Tư Hâm từng bước đến gần, cười gian xảo “Nhưng mà Tiểu Ấu à, trên người của em lại có mùi vị của kích tình mãnh liệt suốt cả đêm đó.”

Gương mặt Phạm Ấu Hâm đỏ bừng, cô nhảy ra cách xa Phạm Tư Hâm: “Chị!”

“Mẹ gọi điện thoại đến nhà Hạng Tĩnh Thần, nhưng nhà anh ta không có ai nghe điện thoại. Tiểu Ấu, nói một chút xem, các người đã đi đâu hả? Chị đoán hai người đến khách sạn XX chứ?”

Phạm Ấu Hâm trừng to hai mắt, chị hai của cô dự đoán thật không sai: “Làm sao chị biết?”

Phạm Tư Hâm rất đắc ý: “Tiếu Ấu, em thật ngây thơ nha, trên tay cầm túi của khách sạn, tất nhiên là đi vào trong đó rồi! Các người thật khiến cho người khác phải rớt mắt kính mà, vừa mới ly hôn không bao lâu, lại cùng với chồng trước đi mướn phòng khách sạn. Loại hành vi này rất nhàm chán và rất lãng phí tiền bạc.”

Phạm Ấu Hâm nhìn cái túi trên tay mình, nhìn lại chị hai đang cười điên cuồng, cô đỏ mặt, bực bội chu miệng: “Chị! Sao chị có thể bắt nạt em?”

Mẹ Phạm vỗ vỗ vài bả vai của song sinh: “Được rồi được rồi, các con tranh luận chuyện này thật là nhàm chán!” Mẹ Phạm thở dài “Aiz, mẹ chỉ muốn nói với Tiểu Ấu, muốn biết suy nghĩ của con. Con muốn ly hôn, mà vẫn cho cậu ta một cơ hội sao? Dây dưa không rõ như vậy chưa chắc là chuyện tốt đâu.”

Phạm Ấu Hâm thu hồi nụ cười của mình. Tất nhiên là cô hiểu rõ suy nghĩ của mẹ, cô cũng đang gặp rắc rối với vấn đề này.

“Có muốn ngủ một chút không? Hay là ăn điểm tâm trước?” Mẹ Phạm hỏi.

Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không cần, con đã ăn điểm tâm rồi, mười giờ con có cuộc hội nghị, chỉ trở lại thay quần áo rồi ra ngoài liền.”

‘Ừ, tốt lắm, chín giờ mẹ ra ngoài học cắm hoa, con muốn đi xe buýt công cộng với mẹ không?” Bà biết con gái mình đều đi đường bằng xe buýt.

Phạm Ấu Hâm gật đầu: “Con đi lên lầu trước.” Cô đi vào trong phòng, nhíu mày lại, lo lắng vẫn quấn quanh trong lòng không thể tan đi.

Cứ tưởng rằng sau khi ly hôn, trong thời gian tới cô sẽ thích ứng với cuộc sống độc thân, không nghĩ rằng mỗi ngày tinh thần của cô đều căng thẳng, cứ tưởng rằng cả đời sẽ không qua qua lại với chồng trước nữa.

Tình hình hiện nay, cô đã suy nghĩ rất lộn xộn, hỗn loạn làm cô muốn hét lên.

Phản bội, ly hôn, ly hôn, sau đó lại xảy ra quan hệ với chồng trước?

Phạm Ấu Hâm thở dài, cầm tấm khăn lông lớn đi vào phòng tắm. Cô cởi quần áo trên người ra, điều chỉnh lại nước ấm, để dòng nước ấm giội lên cơ thể mình, gột đi mệt mỏi đêm hôm qua. Từng mạch máu trên người đều đau nhức đã nhắc nhở cô kích tình mãnh liệt của đêm hôm qua, vấn đề là người đàn ông kia điên rồi, lại lấy tính cưỡng bức ra để ép buộc cô nghe theo sự chi phối của anh ta, còn cô thừa nhận chính mình quan tâm, cần anh! Chỉ hôn 2, 3 cái cô đã khuất phục đẩu hàng!

Cô che mặt mình lại, cố gắng không khóc, lỗ mũi thật chua xót….Trời ơi, cô không cần loại quan hệ mơ hồ không rõ này.

Phạm Ấu Hâm tắt vòi nước, quấn khăn tắm lại buồn bã đi ra khỏi phòng tắm, nhưng giờ phút này người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên giường muốn hù chết cô.

Phạm Ấu Hâm vỗ lồng ngực, hốt hoảng lo sợ trừng mắt nhìn chồng trước: “Sao anh ở trong này?”

Hạng Tĩnh Thần nhún nhún vai, ngửi hương thơm trên gối nằm của vợ mình: “Dù sao cũng muốn vào công ty, anh chờ em thay đổi quần áo rồi cùng nhau đi luôn. Em ôm dụng cô đo đạc ngồi xe buýt, vừa nghĩ đến đó làm da đầu anh run lên.”

“Tôi không cần ý tốt của anh.”

“Em không cần khách sáo.”

Phạm Ấu Hâm tức giận nói: “Vậy anh có thể ra phòng khách ngồi chờ được không? Tôi muốn mặc quần áo.”

Hạng Tĩnh Thần không có ý né tránh: “Cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy em mặc quần áo.” Anh nói thật sự rất đúng.

Phạm Ấu Hâm lắc đầu, không có sức lực tranh cãi với anh ta nữa. Cô mở cửa tủ quần áo ra, tháo bỏ khăn tắm trên người. Muốn nhìn phải không? Cô sẽ để cho anh nhìn đủ! Nếu tên sắc lang này có ý nghĩ muốn quay trở lại một lần nữa, thủ đoạn trả thù của cô sẽ tàn nhẫn đến mức chính cô cũng không thể đoán trước được!

Phạm Ấu Hâm mặc quần lót, lấy một bộ âu phục liền thân mặc vào người. Cô biết anh đang đi đến chỗ cô, cô hít sâu một hơn, trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Hạng Tĩnh Thần xoay người cô lại: “Nhìn em rất căng thẳng?” Hắn thân mật cài nút áo trước ngực giúp cô.

Tình huống ngoài dự đoán của cô: “Tại sao tôi phải căng thẳng?” Cô hỏi ngược lại.

Anh cười, cưng chiều in nụ hôn lên trán cô: “Yên tâm, anh sẽ không đụng vào người em, ít nhất trước khi mặt trời xuống núi trong ngày hôm nay.

Người đàn ông vô sỉ này…….. Phạm Ấu Hâm tràn đầy khí thế, lạnh lùng nhìn anh ta, đồng thời cô cũng âm thầm thề, nếu có cơ hôi để cho anh ta ăn cô sạch sành sanh lần nữa, Phạm Ấu Hâm cô sẽ theo họ anh ta!

Trong căn phòng chật hẹp vì có sự có mặt của anh mà chật hẹp thêm, cô không được tự nhiên mà di chuyển vị trí: “Anh không trở về nhà thay quần áo sao?” Cô khéo léo thay đổi câu hỏi khác.

Anh lắc đầu, nắm tay cô đến trước bàn trang điểm, ý bảo cô ngồi xuống: “Không trở về, trong công ty có sẵn bộ quần áo có thể thay đổi, ngày hôm qua không phải cũng mới mua quần lót sao? Bảo bối.”

Hạng Tĩnh Thần tháo khăn lông trên đầu cô ra, lau mái tóc ẩm ướt giúp cô: “Nếu không em quay về nhà đi, chúng ta sẽ không cần hao công tốn sức qua đêm ở bên ngoài nữa. Nhưng mà, vợ chồng như vậy cũng rất thú vị.”

Phạm Ấu Hâm đón lấy ánh mắt sáng ngời của anh qua tấm gương: “Có lẽ chúng ta nên thẳng thắn nói rõ việc này. Hạng Tĩnh Thần, chúng ta đã ly hôn, tuy rằng thủ tục vẫn chưa xong, nhưng ít ra chúng ta hiểu rõ điều này khải không?”

Hạng Tĩnh Thần lấy lược chải mái tóc dài mềm mại của vợ: “Anh thừa nhận anh và Shelly trong lúc đó chỉ có tình bạn thôi, anh quan tâm cô ấy nhiều hơn những người khác, nhưng việc này không có nghĩa gì cả.”

Phạm Ấu Hâm cầm máy sấy, mở nguồn điện lên, thổi mạnh vào mái tóc mình: “Anh có biết cái gì gọi là "trong mắt người tình thì không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát" hay không?”

“Cho nên anh vẫn giấu diếm phần tình bạn trong quá khứ này.”

Phạm Ấu Hâm cười lạnh: “Rõ ràng anh giấu diếm không được tốt.”

“Tiểu Hâm, cô ấy chỉ là bạn, anh yêu em, đây mới là sự thật.” Anh lấy máy sấy trong tay cô, sấy mái tóc dài mềm mại như tơ của cô, không để cho cô tức giận mà tự ngược đãi mình.

“Anh không biết tôi đang tức cái gì.” Cô tức giận.

“Không biết.”

“Đàn ông.”

Cô đẩy anh ra, nhanh chóng lấy lược chải mái tóc đã khô được một nửa của mình rồi buộc lên thành chùm như đuôi ngựa.

Hạng Tĩnh Thần hai tay ôm ngực, ánh mắt đen nhánh đánh giá người vợ xinh đẹp: “Nói đến thẳng thắn, có một việc anh rất tò mò. Tại sao em rất hào phóng đem chồng của mình tặng cho người phụ nữ khác vậy? Em nên tin tưởng anh.”

Phạm Ấu Hâm đứng lên, vuốt vuốt lại váy cho suông: “Vấn đề này, tôi đã giải thích rồi.”

“Em không biết hiện tại anh đang muốn cái gì.” Anh tức giận.

“Không biết.”

“Phụ nữ.”

Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn như thế nào?”

Anh nhún vai: “Đi làm.”

Anh ôm vai cô, hai người cùng nhau ra khỏi phòng.

“Nhất định phải ôm ôm ấp ấp vậy sao?” Cô không vui hỏi.

“Đây là tất nhiên.” Anh trả lời lại.

Cô lén nhìn mặt anh, trên khóe môi anh thoáng hiện lên ý cười vui vẻ. Anh rất ung dung, rất hài lòng.

Cô lén lút nhẹ nhàng dựa vào lòng anh. Sau đó? cô có phải nên tin tưởng anh không, tiếp tục hành hạ lẫn nhau nữa không?

Haiz, cô cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.