"Này Tessia, đang đánh cờ mà cô ngẩn người cái gì? Định bói xem tiếp theo tôi đi bước nào hả?" Roel đợi đối phương hạ cờ đến sắp ngủ gật, ngáp chảy cả nước mắt.
"Mới có hai phút." Tessia đặt quân cờ xuống.
Roel hạ cờ ngay sau khi quân cờ được cô đặt xuống, chẳng hề suy nghĩ nói:"Thua mất tiêu rồi. Tôi đi ngủ đây."
"Cậu có thể cho tôi thắng có chút cảm giác thành tựu được không?" Tessia cũng bị lây ngáp, cô che miệng:"Đã lên làm chủ nhà số một rồi, dáng vẻ vẫn chẳng ra làm sao."
Roel thả người dựa vào ghế, bế con mèo béo ú đang cọ dưới chân lên:"Mấy ngày này tôi mệt lắm, đám họ hàng từ đâu chui ra nhiều thế không biết."
"Họ làm gì cậu?"
"Bắt tôi đón tiếp, ép tôi nhận quà." Roel xoa xoa đầu mèo, lại gãi gãi cằm nó:"Lần này cô đến đơn thuần chỉ để chúc mừng thôi à?"
"Tất nhiên là không, ngoài việc thật tâm chúc mừng cậu thì quả thật có việc muốn bàn." Tessia bỗng nhiên ngồi thẳng dậy:"Tôi cũng không phải loại người dong dài khách khí, vào thẳng vấn đề, tuần trước tôi vừa có một giấc mơ."
"Hở? Mơ cái gì?" mấy thể loại giấc mơ tiên đoán này, Roel cũng có chút hứng thú.
"Vực Hoạn Bì, Sergi chui lên từ dưới vực Hoạn Bì."
Vực Hoạn Bì vừa là vết nứt lớn nhất vừa là vết nứt sâu nhất trên hành tinh, cách trung tâm thành phố này không xa, nơi đó quanh năm có quân đội của hoàng gia canh giữ không để bất cứ ai tới gần, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-2-xuyen-nhanh-vi-dien-yeu-duoi-luc-nao-cung-can-ta-cham-soc/3891302/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.