Sáng hôm sau Di Giai có một quầng thâm dưới mắt, vậy mà đối phương lại tràn đầy tinh lực, còn ra vẻ không có chuyện gì làm cô tức muốn chết. Rõ ràng cả hai đều thức, sao nhìn hắn lại thoải mái như vậy?
Hôm nay không ăn sáng trên phòng, Tư Hạo dẫn Di Giai xuống phòng ăn tập thể của khu này.
Phòng ăn rất lớn, bàn ghế được xếp ngay ngắn thẳng hàng, có lẽ vì đã khá muộn nên không có nhiều người ở dưới này, Tư Hạo cùng cô đi lấy đồ ăn rồi ngồi xuống bàn, hai người ngồi đối diện.
Khi ăn sáng, Tư Hạo làm như lơ đãng hỏi:"Tối qua ngủ không ngon?"
"...Rất ngon!" Di Giai nghiến răng ken két nói.
"Vậy à." Khóe môi hắn hơi nhếch lên:"Chị vẫn quyết định thích tôi chứ?"
"...Ừm." Nói không thích ai biết cậu lại phát điên cái gì! Tối qua thật sự quá đáng sợ rồi! Lần đầu tiên cô biết bị nhìn chằm chằm sau lưng là cảm giác đáng sợ nhường nào.
"Vậy chị sẽ không rời xa tôi lần nữa, phải không?"
"...Nếu tôi muốn cậu bỏ qua cho zombie, đi theo tôi thì sao?"
Ngón tay Tư Hạo thoáng khựng lại, gõ nhẹ lên đũa, bình thản nói:"Bây giờ thì không thể. Bốn năm trước thầy tôi và bạn tôi đã mất mạng trong tay chúng."
Hắn gắp cho Di Giai một miếng trứng từ bát của mình:"Còn chị? Có thể vì tôi mà ở lại đây không?"
Di Giai gật đầu:"Tất nhiên, tôi luôn muốn ở bên cạnh cậu." tôi làm tất cả cũng chỉ vì cậu mà thôi.
"Ừm." Tư Hạo khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-2-xuyen-nhanh-vi-dien-yeu-duoi-luc-nao-cung-can-ta-cham-soc/3891286/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.