Tư Hạo tắm trước, khi Di Giai tóc ướt nhẹp ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy hắn để thân trên trần đang dựa vào đầu giường đọc sách, bước chân lập tức khựng lại.
Tư Hạo liếc thấy cô, vén chăn bên cạnh lên:"Vào đi."
Di Giai không nhúc nhích.
"Làm sao vậy? Không phải lúc trước chúng ta luôn ngủ chung giường sao?" Tư Hạo nhướn mày.
Di Giai đi sang một bên, ngồi trên ghế lau tóc, bảo trì im lặng.
Tư Hạo bỗng ngồi thẳng dậy, âm u nhìn cô:"Đến đây!"
"Mặc đồ đàng hoàng đi." Di Giai nói.
Hắn ngẩn ra, dường như không ngờ lý do là vậy, cũng ngoan ngoãn đến tủ đồ lấy ra áo mặc, lại trở về giường nhìn Di Giai.
Sau khi sấy khô tóc Di Giai mới đến bên giường chui vào chăn, gần như ngay lập tức bị một vòng tay vươn đến ôm lấy. Tư Hạo dụi đầu vào tóc Di Giai:"Thân nhiệt vẫn ấm như năm năm trước."
"Cho nên chị là người. Phải không?"
"Ừm."
"...Tại sao chị lại thành vua?" Giọng hắn hơi khàn, lại mang theo chút hơi thở nam tính phả vào tai cô.
"Nói cậu cũng không tin."
"..." Vòng tay hắn siết chặt, lồng ngực cứng rắn dán hơi phập phồng.
Di Giai nhớ ra cuộc đối thoại ban sáng, dò hỏi:"Tôi là mối tình đầu của cậu à?"
Tư Hạo chợt cứng đờ:"... Đã là quá khứ rồi."
"Ồ." Giọng Di Giai có chút thất vọng.
Tư Hạo:"Tôi có bệnh đâu mà sau khi bị chị đối xử như vậy vẫn thích chị được."
Người trong lòng không đáp, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-2-xuyen-nhanh-vi-dien-yeu-duoi-luc-nao-cung-can-ta-cham-soc/3891276/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.