Kiều Đông Dương không nói một câu nào nhưng anh luôn là sự tồn tại nguy hiểm nhất trong nhà ăn. Mọi người không đoán được anh có thái độ gì, càng không biết anh đang suy nghĩ gì. Trì Nguyệt cũng không biết. Anh là ông chủ của cô, thật ra cô cũng thấy hơi chột dạ vì chuyện ngày hôm nay.
"Anh Kiều, anh đến rồi." Cô cúi đầu.
"Chơi vui không?" Kiều Đông Dương hỏi.
Trì Nguyệt giật mình, không hiểu anh có ý gì.
Người xung quanh cũng không hiểu, nhưng đều sợ hãi thầm kêu không ổn.
Kiều Đông Dương lặp lại: "Chơi vui không?"
"Tạm được." Trì Nguyệt cong môi, không biết anh có tức giận không.
"Chơi chán chưa?"
Trì Nguyệt nhìn vào mắt anh: "Chơi chán rồi."
"Chơi chán rồi thì chúng ta đi." Kiều Đông Dương nghiêng đầu, dùng từ "chúng ta" vô cùng thân thiết.
Lúc này mọi người đều hiểu được những lời nói này không giống điều bọn họ đang nghĩ. Chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ mà thôi, anh đang hỏi Trì Nguyệt chơi vui không, hỏi cô đã chơi chán chưa.
Mọi người: "..."
Rời khỏi nhà ăn, Kiều Đông Dương bước chậm lại để Trì Nguyệt bước sóng vai với anh.
Hai người im lặng đi về phía trước.
Trì Nguyệt không nói câu nào, nhưng Kiều Đông Dương lại lơ đãng liếc nhìn cô.
"Em không bị đánh chứ?" Cuối cùng anh đã nói chuyện.
Trì Nguyệt buồn bực khẽ "Ừ", kéo thấp vành mũ, rõ ràng không muốn anh nhìn thấy mặt cô.
Kiều Đông Dương hơi buồn cười, cúi đầu nhìn cô: "Đã không bị đánh, sao em lại sợ tôi nhìn?"
Trì Nguyệt dịch sang bên phải, đứng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025890/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.