Mây đen giăng kín bầu trời Nguyệt Lượng Ổ, buổi tối gió lớn không thấy được cát vàng mênh mông, bốn mùa đều vắng vẻ.
Trì Nguyệt xuống xe ở cửa thôn, sau khi cảm ơn tài xế thì chậm rãi nhận lấy vali. Con đường đến nhà cô không dễ đi, tài xế lại không quen thuộc đường sá, cô không muốn làm phiền người ta.
Lúc rời đi, cô lấy hai tờ tiền trong bao lì xì mà giám đốc Mai Y cho cô, đưa cho tài xế.
"Anh vất vả rồi."
Tài xế hơi xấu hổ nhưng cũng không từ chối, anh ta nhận lấy 200 tệ, lại an ủi.
"Trận đấu hôm nay rất căng thẳng, nhưng cô rất giỏi, có rất nhiều người thích cô. Hôm qua vợ tôi còn hỏi tôi đấy, cô có thể ký tên cho cô ấy không?"
Trì Nguyệt giật mình, lắc đầu bật cười: "Cảm ơn chị dâu."
Cô quay người rời đi.
Tài xế nhìn cô lại nhìn tờ tiền trong tay, hơi buồn bực: "Tôi nói thật mà. Ôi!"
Đêm đã khuya, cửa nhà đóng chặt.
Nhị Hoàng nghe tiếng động ngoài cửa, sủa lên gâu gâu. Nó không biết chủ của nó đã về nên sủa như điên về phía cánh cửa, ngày thường là một con chó hiền lành ngoan ngoãn, nhưng lúc bảo vệ ngôi nhà lại rất dữ tợn.
Trì Nguyệt đặt vali xuống gõ cửa: "Mẹ ơi."
Nhị Hoàng ẳng hai tiếng rồi dừng sủa, đứng bên trong cửa điên cuồng vẫy đuôi, lúc Vu Phượng vừa mở cửa, nó lập tức chạy đến bên chân Trì Nguyệt, cọ đầu vào chân cô, thân thiết chào đón cô.
Nó chỉ là con chó quê, không được ăn sung mặc sướng, màu lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025879/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.