Trịnh Tây Nguyên nghiêm nghị nói: "Cô tìm anh ấy cũng vô dụng. Đã muộn rồi."
"Anh có ý gì?"
"Tin tức đã truyền đi, sao có thể thay đổi xoành xoạch?"
"Đây không phải lần đầu tiên các anh thay đối xoành xoạch."
Trịnh Tây Nguyên bị chặn họng nên thấy hơi buồn bực.
"Cô bị làm sao thế?"
Lúc này anh ta mới nhớ đến, tại sao Vương Tuyết Nha lại đến vặn hỏi anh ta chứ?
"Quay về huấn luyện đi! Cô đừng quan tâm những chuyện không nên quan tâm."
Anh ta nói khá nghiêm túc, Vương Tuyết Nha cũng là người hiểu ý.
Cô gật đầu: "Tôi hiểu. Được, tôi đi hỏi thăm anh Kiều."
Cô nói xong câu này đã chạy mất dạng.
Trịnh Tây Nguyên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi cho Kiều Đông Dương.
"Anh tự xử lý đi, em không che giấu được nữa đâu. Đám con gái này mà làm ầm lên, em sợ sẽ gây ra chuyện. Thế nhưng A Kiều, em nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc anh thích ai? Hay là thích cả hai?"
"Cút!"
"Là sao?"
"Đầu của cậu chỉ để tăng chiều cao à? Không biết suy nghĩ sao?"
"?" Nghĩ, anh ta nghĩ thế nào?
Kiều Đông Dương ngắt cuộc gọi của Trịnh Tây Nguyên, Vương Tuyết Nha lại gọi đến.
Anh cau mày nghe máy: "A lô."
"Anh Kiều..."
"Cô đừng hỏi tôi." Kiều Đông Dương nói năng lạnh lùng, hình như tâm trạng không tốt lắm: "Tôi sẽ giải thích rõ ràng với Trì Nguyệt. Cô ấy đâu rồi, cô bảo cô ấy mở máy đi."
"Hả?"
Vương Tuyết Nha không dám nổi giận với Kiều Đông Dương, thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025865/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.