Chương trước
Chương sau
Trì Nguyệt không nhúc nhích như bị cây đinh đóng chặt vào nơi đó, mãi đến khi Kiều Đông Dương đi đến kéo tay cô, cô mới giật mình tránh khỏi tay của anh, yên lặng nhìn đội cứu hộ một lúc mới chậm rãi nói: "Bọn chúng đang ở trong vịnh Mãnh Quỷ, các anh đã báo cảnh sát chưa? Đừng tùy tiện đi vào đó."
Những từ bình tĩnh, lý trí, ung dung, tỉnh táo không thể miêu tả chính xác người phụ nữ này. Cô không khóc, không sợ hãi, không mềm yếu, cô kiêu ngạo đứng đó như đang kể về câu chuyện của người khác.
Sắc mặt Kiều Đông Dương thay đổi liên tục, tức giận, nóng nảy, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, chỉ hận không thể xé nát người trước mặt. Nhưng anh không hỏi gì hết mà chỉ đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Trì Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn nhiều: "Cô có bị thương ở đâu không?"


Anh đang rất lo lắng, Trì Nguyệt lại nhẹ nhàng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
"Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao cả."
"Để tôi xem nào!" Kiều Đông Dương nhíu
mày, giữ chặt lấy cô muốn kiểm tra.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại hất anh ra một lần nữa, vẻ mặt chán ghét cứ như anh là những tên xấu xa kia, giọng nói lạnh lùng như những cơn gió lạnh lẽo trong sa mạc, không có độ ẩm: "Anh Kiều, tôi đã nói là tôi không sao."
Sắc mặt Kiều Đông Dương tái xanh, anh chậm rãi đến gần, nhìn chằm chằm những vết thương trên khuôn mặt của cô, trái tim anh nhảy lên thình thịch, một loại cảm xúc nào đó không chịu không chế như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...
"Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao mặt cô lại bị thương?"
Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn anh: "Bị đánh."
Đôi mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, nói từng chữ một: "Là ai?"

Trì Nguyệt: "Vẫn là những tên lần trước, bọn chúng cùng một nhóm."
Một nhóm lợi ích to lớn cùng hưởng bánh kem đã bị đảo loạn bởi sự tham gia của bọn họ, sao bọn chúng có thể tùy tiện bỏ qua?
Kiều Đông Dương gật đầu, hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm: "Ông đây chắc chắn phải gϊếŧ chết bọn chúng!"
Trì Nguyệt: "Được."
Giọng điệu thản nhiên không nhận ra cảm xúc gì, cứ như chuyện này không liên quan đến cô.
"Cảm ơn mọi người giúp tôi, tôi đi trước."
"Trì Nguyệt!" Kiều Đông Dương không biết tại sao mình lại tức giận, chỉ muốn bóp chết cô: "Cô đứng lại cho tôi!".
Trì Nguyệt lại như không nghe thấy.
Sự cố chấp lại khó chịu này khiến Kiều Đông Dương bó tay toàn tập, ngay trước mặt nhiều người như vậy, anh tức không được, hận chẳng xong, mắng cũng không phải... Khuôn mặt anh tối sầm lại, anh lao đến ngăn cản cô, nắm chặt bả vai của cô xoay lại, trong lòng như bị kim đâm: "Cô đi đâu vậy?"

"Thi đấu vẫn chưa kết thúc."
"Cô còn có tâm trạng tham gia thi đấu sao?"
"Nếu không thì sao?" Trì Nguyệt nói đến đây lại khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Kiều Đông Dương: "Đây không phải là kiểu thí sinh mà anh cần sao?"
Kiều Đông Dương nghẹn họng không trả lời được. Đúng, đây đúng là kiểu thí sinh mà anh cần, nhưng khi anh thấy cô như vậy thì lại không vui nổi.
Kiều Đông Dương nhìn thẳng vào cô một lúc rồi chậm rãi buông tay, ngồi xổm ở trước mặt cô.
"Tôi cõng cô."
Trì Nguyệt khẽ giật mình tỏ ra ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh sau khi xuất hiện lại.
"Không cần."
Kiều Đông Dương vỗ vai: "Lên đi!"
Trì Nguyệt: "Tôi có thể tự đi được."
Cô đi lướt qua anh, thái độ từ chối người khác này là sự lạnh lùng, là sự xa cách, cũng là ranh giới người ta không thể vượt qua. Kiều Đông Dương nhìn bóng lưng cô, khóe môi hơi giật giật, anh lạnh lùng kéo cánh tay cô, tức giận muốn chửi nhưng anh đã cố nén lại.
"Trì Nguyệt, cô đừng cố chấp được không?"
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.
"Hay là tôi nhờ người lái xe đến đây nhé?" Kiều Đông Dương nói nhỏ như đang dỗ dành một đứa bé.
Trì Nguyệt thản nhiên nói: "Dùng xe là vi phạm quy tắc thi đấu nhỉ? Anh Kiều, anh đừng hại tôi."
Sau khi nói xong cô lại hất tay anh ra, tiếp tục đi.
"ĐM!" Cuối cùng Kiều Đông Dương đã trút hết cảm xúc đã bị kìm nén cả đêm ra. Anh tức giận ném mạnh chiếc đèn pha ra ngoài khiến chiếc đèn pha rơi xuống mặt cát phát ra một tiếng động rất lớn, mặt kính vỡ nát. Thế nhưng Trì Nguyệt lại như không nghe thấy, cô vẫn không ngoảnh lại nhìn. Kiều Đông Dương muốn mắng cô nhưng lời đã đến khóe môi lại nuốt ngược về, không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi...
Người phụ nữ này đúng là có năng lực ép anh phát điên! Anh hung dữ kéo quần áo, nhanh chóng đi theo.
Lúc này vịnh Mãnh Quỷ trở nên ồn ào, có rất nhiều người trong đội cứu hộ và đội cảnh sát đã đến đây, bọn họ đang bàn bạc chi tiết, chuẩn bị kéo lưới bắt tội phạm...
Rất nhiều loại âm thanh tràn ngập nhưng chỉ có một mình Trì Nguyệt yên lặng. Cô đứng ở trung tâm của gió bão lại như không quan tâm, hoàn toàn xa cách với người xung quanh.
Dáng vẻ này của cô khiến người ta lo lắng sợ hãi, khi một người đau khổ lại không thể trút ra sẽ như thế nào? Điều này vô cùng nguy hiểm.
Kiều Đông Dương đi đến bên cạnh cô: "Trì Nguyệt, tình trạng của cô thật sự không tốt, cô cứ thế này không được đâu."
Trì Nguyệt: "Tôi rất khỏe."
Kiều Đông Dương tiếp tục dỗ dành cô: "Ở đây không có người khác, nếu có gì thì cô cứ nói ra, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Trì Nguyệt: "Tôi không sao cả."
Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, khẽ mắng một câu gì đó, đôi mắt vằn đỏ, giọng nói khàn đi như đang khẽ quát: "Tôi đang lo lắng cho cô, cô không biết sao?"
Lo lắng cho cô? Trì Nguyệt quay sang nhìn anh, cô không nói câu nào cũng không động đậy, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi cười một tiếng.
"Vậy anh gϊếŧ chết bọn chúng giúp tôi đi."
Kiều Đông Dương khựng lại, dường như có thứ gì đó đang mắc lại trong cổ họng. Đã xảy ra chuyện gì khiến cô căm hận như thế? Bọn chúng đã làm gì cô sao? Anh muốn biết nhưng lại không dám biết.
"Cô yên tâm, không ai có thể chạy thoát được." Kiều Đông Dương nhẹ nhàng kéo cô lại, muốn ôm lấy cô, nhưng cơ thể Trì Nguyệt cứng đờ, cô chống cự đẩy anh ra, lùi lại một bước: "Anh Kiều, tôi cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng xin anh tự trọng, tôi không thích anh, xin anh đừng thích tôi."
Giọng điệu lạnh lùng như mọi khi. Không, cô còn khó tiếp cận và gai góc hơn mọi khi.
Kiều Đông Dương vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể nổi giận với một người như vậy.
Anh nhíu mày, cười lạnh: "Trì Nguyệt, cô cho rằng tôi sẽ thích cô sao? Tôi chỉ muốn cho cô mượn một bờ vai để dựa vào thôi."
Trì Nguyệt: "Tôi không cần."
Kiều Đông Dương gượng gạo nở nụ cười, nhìn còn xấu hơn lúc đau khổ: "Lúc muốn khóc cũng không cần?"
Trì Nguyệt: "Tôi không muốn khóc."
Kiều Đông Dương bước tới một bước: "Cô là phụ nữ, Trì Nguyệt, cô là phụ nữ."
Hả? Trì Nguyệt nhìn anh rồi khẽ cười: "Cảm ơn. Cuối cùng anh đã phát hiện ra giới tính của tôi."
Kiều Đông Dương: "..."
Lúc này cô vẫn có thể nói đùa được.
Kiều Đông Dương luôn là người sát phạt quyết đoán, chưa từng do dự, nhưng khi đối mặt với Trì Nguyệt, anh luôn do dự và có phần bất lực. Anh không khống chế được suy nghĩ của cô, cũng không thể hiểu được trái tim khép kín của cô. Đúng, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có chuyện của cô là không được.
"Được, tôi không ép cô nữa, cô thích làm thế nào thì làm."
Kiều Đông Dương thỏa hiệp, anh lặng lẽ đi theo sau lưng cô, mặc cho chiếc đèn pin trên tay trợ lý Hầu kéo bọn họ thành hai cái bóng thật dài, bọn họ im lặng bước đi trong sa mạc vô cùng vô tận.
Cát vàng mênh mông lặng lẽ kéo dài đến phương xa, Trì Nguyệt đang đi về chỗ mà thí sinh tổ năm đang đợi.
Cuối cùng Trì Nguyệt đã gần đến nơi, chỉ ngước mắt là có thể nhìn thấy ánh đèn, nhưng cô đột nhiên dừng bước, ngoảnh lại nhìn về phía Kiều Đông Dương.
"Anh Kiều, có thể cho tôi mượn xe của anh dùng một lát không???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.