Trì Nguyệt không nhúc nhích như bị cây đinh đóng chặt vào nơi đó, mãi đến khi Kiều Đông Dương đi đến kéo tay cô, cô mới giật mình tránh khỏi tay của anh, yên lặng nhìn đội cứu hộ một lúc mới chậm rãi nói: "Bọn chúng đang ở trong vịnh Mãnh Quỷ, các anh đã báo cảnh sát chưa? Đừng tùy tiện đi vào đó."
Những từ bình tĩnh, lý trí, ung dung, tỉnh táo không thể miêu tả chính xác người phụ nữ này. Cô không khóc, không sợ hãi, không mềm yếu, cô kiêu ngạo đứng đó như đang kể về câu chuyện của người khác.
Sắc mặt Kiều Đông Dương thay đổi liên tục, tức giận, nóng nảy, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, chỉ hận không thể xé nát người trước mặt. Nhưng anh không hỏi gì hết mà chỉ đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Trì Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn nhiều: "Cô có bị thương ở đâu không?"
Anh đang rất lo lắng, Trì Nguyệt lại nhẹ nhàng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
"Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao cả."
"Để tôi xem nào!" Kiều Đông Dương nhíu
mày, giữ chặt lấy cô muốn kiểm tra.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại hất anh ra một lần nữa, vẻ mặt chán ghét cứ như anh là những tên xấu xa kia, giọng nói lạnh lùng như những cơn gió lạnh lẽo trong sa mạc, không có độ ẩm: "Anh Kiều, tôi đã nói là tôi không sao."
Sắc mặt Kiều Đông Dương tái xanh, anh chậm rãi đến gần, nhìn chằm chằm những vết thương trên khuôn mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025803/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.