Đúng là Trì Nguyệt đã tự mang theo
muối.
Trước khi vào tổ chương trình, cô đã nghiên cứu nhiệm vụ kiểm tra của nhóm Vương Tuyết Nha, nghĩ đến sẽ có sinh tồn trong sa mạc, khi đó cô đã chuẩn bị một bình muối tinh.
Không cần nói cũng biết tác dụng của muối ăn, nhưng nếu không vì đồng đội, cô sẽ không lấy ra.
"Ngon! Quá ngon!"
Đã chịu đói lâu như vậy, có thể ăn cây xương rồng được nướng lên lại còn có muối, đây thật sự là món ngon với mấy cô gái, bọn họ không ngừng khen ngợi cây xương rồng. Nhưng trong ánh nhìn chằm chằm của Trì Nguyệt, bọn họ đều không tham ăn, chỉ ăn hết một phần của mình rồi ngoan ngoãn thu tay lại, lau miệng, xoa bụng rồi thỏa mãn hét lên.
"Bây giờ tôi có thể đi ra ngoài chạy mười cây số!"
Sau khi cười đùa một lát, Mạnh Giai Nghi lại thở dài.
"Ôi, nếu được uống một ngụm nước thì sẽ tốt hơn."
Trì Nguyệt không nói một câu nào, yên lặng lấy chai nước suối ở trong balo ra, cô mở nắp, cẩn thận đổ vào cái nắp chai rồi đưa cho cô ta.
Mạnh Giai Nghi mở to mắt, gần như biết ơn: "Trì Nguyệt..."
Trì Nguyệt: "Mỗi người một nắp để thấm ướt miệng."
"Được!"
Chai nước sáng bóng trong suốt vô cùng quyến rũ dưới ánh lửa, mấy cô gái tham lam nhìn nó, lần lượt nhấp một nắp nước, cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, cảm thấy nước như quỳnh tương ngọc dịch.
"Tôi chưa bao giờ yêu nước như vậy."
"Vừa nãy tôi đã nghĩ, nếu có một ngày Trái Đất khô cạn, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025799/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.