Cái hang nhỏ này vừa đủ để mấy cô gái ở lại, có thể che nắng cản sáng.
Trì Nguyệt chui vào sờ mặt đất, bên trong không nóng như bên ngoài, nhiệt độ cũng thấp hơn, có cảm giác râm mát thoải mái dễ chịu không thể diễn tả nổi.
"Tôi... muốn ngủ một giấc." Mạnh Giai Nghi nghe theo đề nghị của Trì Nguyệt, đã rất lâu không nói câu nào, bây giờ có được một nơi che nắng, cô ta không quan tâm hình tượng, cũng quên mất thân phận người nổi tiếng trên mạng hàng đầu trong vũ trụ của mình, ngã lăn ra mặt đất, há to miệng thở hổn hển như một con cá thiếu nước. Cô ta nhìn chằm chằm balo của Trì Nguyệt rồi nuốt một ngụm nước bọt.
"Bây giờ tôi có thể..."
"Không được!" Trì Nguyệt ném balo sang cho Mạnh Giai Nghi, để cô ta làm gối đầu, sau đó quay đi.
"Ai đi tìm nước với tôi?"
Nước sao? Ba cô gái đồng loạt nhìn sang cô, ngay cả Mạnh Giai Nghi nằm trên mặt đất cũng ngồi bật dậy.
"Ở đâu có nước?"
Trì Nguyệt: "Tôi không biết."
Bốn cô gái đều ủ rũ.
"Trong khu cát vàng này thì lấy đâu ra nước chứ? Tổ trưởng đừng đùa nữa."
"Cố gắng chịu đựng đi, tôi tin tưởng tổ chương trình sẽ không để chúng ta chết đói chết khát đâu."
"Đúng vậy! Chắc chắn sẽ cử người để ý đến chúng ta."
Bốn người cứ tôi một câu có một lời, đầy vẻ hoang tưởng.
Trì Nguyệt: "Đúng là không để các cô chết đói, nhưng sẽ để các cô bị loại."
Im lặng, nơi này oi bức không có một cơn
gió nào.
Trì Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025797/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.