Viêm Cảnh Hi thấy Lục Hựu Nhiễm đang đi về phía sô pha, cô chỉ dám ngồi xổm tại chỗ đó không dám động.
"Ừ." Lục Mộc Kình nặng nề đáp một tiếng.
Viêm Cảnh Hi chỉ nghe được tiếng cửa mở phía sau, trong lòng rơi lộp bộp, trong đầu nghĩ đến thảm cảnh cô bị phát hiện, kinh hoàng quay đầu lại.
Lục Mộc Kình mặc một chiếc áo len cổ tim màu ngà, quần âu bình thường, anh đã rút bỏ bộ tây trang kiêu ngạo ở quán bar kia, cũng không nguy hiểm bức người như trong căn phòng lúc nãy, giờ đây ánh đèn rơi trên người của anh ta, khiến anh ta có vài phần ôn nhu và ấm áp.
Mắt Lục Mộc Kình chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhìn lại đôi mắt đang hoang mang của Viêm Cảnh Hi.
Mặc dù biết vừa trải qua chuyện kia Lục Mộc Kình có thể sẽ không giúp cô, nhưng cô cũng không thể bị phát hiện được, trước đó là cô nam quả nữ ở trong một căn phòng làm người ta có những tưởng tượng xa vời, nếu như cô đường đường chính chính đứng ở đó thì tốt rồi, là cô chột dạ núp vào sau sô pha, nếu như bị phát hiện cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cô có bị từ hôn cũng không sao cả, nhưng, bây giờ không phải lúc, cô phải kéo dài đến khi tốt nghiệp, có năng lực nuôi dưỡng đám trẻ kia, cũng không thể để bọn trẻ lưu lạc khắp nơi.
Viêm Cảnh Hi chắp hai tay để ở trước ngực, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt trong veo tràn đầy ý thỉnh cầu, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/219937/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.