Cô thấy mặt trợ lí Tần mờ mịt cùng kinh ngạc.
"Lục tổng bị bệnh sao?" Trợ lí Tần không hiểu ra sao hỏi ngược lại.
"Ờ." Viêm Cảnh Hi vuốt tóc trên trán, tiêu hao một giây lơ đãng làm động tác này để tìm được lí do thoái thác, nói: "Trước đây có chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, không có việc gì thì tốt rồi."
"Vâng."
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cười khan nhìn bộ dáng gật đầu của trợ lí Tần.
Nhìn bộ dáng không biết chuyện gì của anh ta, có lẽ Lục Mộc Kình bị bệnh không nói cho anh ta biết, hoặc là thật sự không có bệnh gì hay không.
"Cái đó, tôi đưa Nam Nam về là được rồi." Viêm Cảnh Hi nói.
"Cũng được, vậy thiếu gia liền nhờ vào cô Viêm rồi." Trợ lí Tần nở nụ cười hiếm thấy, anh thật là cầu còn không được, hôm qua, vị này tiểu thiếu gia thiếu chút nữa là chơi chết anh rồi.
.
Chỉ chốc lát, Nam Nam đeo cặp sách, cụt hứng từ trong phòng học đi ra, một tay đút trong túi, tâm trạng buồn chán cúi thấp đầu, đá lá cây dưới chân.
"Nam Nam." Viêm Cảnh Hi hô.
Nam Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, lập tức như được thay da đổi thịt, chạy về phía Viêm Cảnh Hi, nhảy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, nở nụ cười tươi rói như hoa, "Hỏa Hỏa, em nhớ chị muốn chết."
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Nam Nam đùa giỡn như thế, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng, ngồi xổm xuống trước mặt Nam Nam, nói: "Chị cũng nhớ em."
Tâm tình Nam Nam rất tốt, dắt tay Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1125023/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.