"Lát nữa đi ăn cơm với chúng tớ đi." Viêm Cảnh Hi nói.
Chu Gia Mẫn lắc đầu, "Tớ không muốn làm bóng đèn đâu."
"Không sao, càng nhiều bóng đèn càng thú vị. Cậu đi với tớ lâu như vậy, cũng đói rồi, hơn nữa tớ mời cậu, còn khách sáo cái gì!" Viêm Cảnh Hi ôm bả vai Chu Gia Mẫn nói.
Chu Gia Mẫn khẽ mím môi, mắt qua một vòng, nói: "Vậy được, đợi tớ chút, tớ mua quà tăng cậu."
Chu Gia Mẫn nói xong, chạy đi như một làn khói.
Viêm Cảnh Hi khẽ vặn cổ chân, cẳng chân vẫn hơi đau, nhưng cô không muốn Chu Gia Mẫn áy náy và đau lòng.
Ngày mai chắc sẽ hết thôi.
Một lát sau, Lục Mộc Kình đẩy cửa đi vào.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy anh, đứng lên, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.
Lục Mộc Kình đi vào, mắt nhìn vào cẳng chân cô đầu tiên, nhìn thấy máu bầm trên cẳng chân, chân mày nhíu lại, dịu dàng nói: "Đau không?"
Viêm Cảnh Hi khựng một chút, lắc đầu.
"Ngồi xuống, anh xem xem." Lục Mộc Kình nói rồi, dịu dàng đặt chân cô lên đùi của mình, tay nhẹ nhàng đè xuống, "Hoàn hảo, không bị thương đến gân cốt, cái nào nhà cầu đổ, để anh đi san bằng nó."
Viêm Cảnh Hi cười khúc khích, giống như gà mổ thóc, hôn nhanh một cái lên bờ môi anh, cười nói: "Anh nói thật là dễ nghe, vừa rồi em vẫn hơi đau, bây giờ một chút cũng không đau, Lục Mộc Kình, anh chính là thuốc tốt của em, bổ máu bổ kỹ năng, thêm phòng hộ thêm công kích cho em."
Lục Mộc Kình điểm lên mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1125016/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.