Tim Viêm Cảnh Hi đập nhanh hơn, rõ ràng là hai người chỉ đùa giỡn, còn là cô gợi ra, sao lại cảm thấy có cảm giác anh đang thực sự cầu hôn cô.
Cô mơ tưởng hảo huyền rồi, mất thể diện.
Viêm Cảnh Hi đẩy Lục Mộc Kình ra, hờn dỗi liếc anh một cái, nói: "Không chơi nữa."
"Ừ, không chơi nữa, ngày khác..."
"Hở?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía Lục Mộc Kình, mở to đôi mắt đẹp, đối diện với đôi mắt sâu tối yêu mị của anh.
"Nghĩ gì thế? Ngày khác..."
Viêm Cảnh Hi đánh lên ngực Lục Mộc Kình, xấu hổ: "Lục Mộc Kình, anh không thuần khiết."
Lục Mộc Kình cúi người, hôn lên môi cô một cái, tà nịnh nói: "Anh nói cái gì mà nói anh không thuần khiết, vẫn chưa nói gì mà nhỉ!"
Mặt Viêm Cảnh Hi đỏ lên, dường như hiểu sai, thúc giục: "Ngày khác cái gì nha, nói mau."
Lục Mộc Kình buông Viêm Cảnh Hi ra, trong con ngươi thoáng qua giảo hoạt cùng ý cười, đi về phía trước.
Ánh trăng kéo dài thân ảnh của anh, phong tư trác việt, một trận gió thổi tới cũng có thể nhìn vạt áo phóng khoáng của anh, thanh phong lãng nguyệt.
Viêm Cảnh Hi đi theo sau anh, "Này, rốt cuộc là cái gì?"
Lục Mộc Kình dịu dàng liếc nhìn cô, nói: "Nối hai câu đó lại với nhau."
Nói xong, anh mở ghế phụ.
"Ngày khác... Ngày khác!" Viêm Cảnh Hi sau khi liên tưởng, dừng lại, đỏ mặt nhìn Lục Mộc Kình.
*Cái này mị vẫn chưa hiểu ý của chú Kình lắm. Đúng là IQ 165 không đùa được đâu =))))).
Rõ ràng những lời này rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1125014/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.