Chu Gia Mẫn: "..."
"Vậy em không đi ra ngoài chơi nữa?" Chu Gia Mẫn hỏi.
Nam Nam tiếp tục đung đưa chân, hai tay khoanh trước ngực, tròng mắt phóng ra ngoài cửa sổ, cô đơn nói: "Em đợi Hỏa Hỏa tới đón em, chị ấy nói sẽ tới."
Giờ Viêm Cảnh Hi đang ở bệnh viện đấy, cũng không thể phân thân, hơn nữa, cô nghĩ Viêm Cảnh Hi và giáo sư Lục đang ở cùng nhau, cho nên thằng nhóc xấu xa này, không có cơ hội.
"Cái đó. Anh Nam à." Chu Gia Mẫn trấn an nói: "Em đừng thích chị Hỏa Hỏa của em nữa, chị Hỏa Hỏa của em lớn hơn em rât nhiều tuổi."
"Tuổi tác không là vấn đề." Nam Nam chững chạc đàng hoàng nhìn Chu Gia Mẫn nói.
"Vậy chị..." Chu Gia Mẫn chỉ vào mũi của mình, suy nghĩ một chút, nhắc nhở Nam Nam nói: "Chị bằng tuổi với cô ấy."
Nam Nam ghét bỏ nhìn Chu Gia Mẫn, không khách khí nói: "Em với chị không phải vấn đề tuổi tác, mà là có vài điều vượt quá vấn đề khoảng cách."
Chu Gia Mẫn cá chết liếc mắt nhìn chằm chằm Nam Nam.
Đồ không có lương tâm.
Tốt xấu gì cô cũng không ngại cực khổ qua đây thăm nó.
Chu Gia Mẫn nhấp hé miệng, đứng lên, "Đi đây, tổn thương tự ái rồi, không làm nữa."
Chu Gia Mẫn đi tới cửa.
Nam Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ trên ghế salon nhảy qua, ngăn trước mặt Chu Gia Mẫn, mắt tròn trịa nheo lại, cười hì hì nói: "Chị à, ba em có chút gien không tốt, chị thứ lỗi nha, đừng giận em, cái đó, khi nào chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1125001/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.